Người Chơi Hệ Nhân Phẩm

Chương 9. Chất vấn Thiên Đạo

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

 

Không chỉ có Nguyệt Thần cung ở đông Phiêu Miểu Châu, bốn châu lớn lân cận Phiêu Miểu Châu, bầu trời cũng đều trở nên đen tối.

 

Phạm vi xảy ra thiên địa dị tượng rộng lớn, bao trùm mấy ngàn tỉ kilomet.

 

“Đây, đây là do có ai muốn phi thẳng sao?”

 

Một vài tu sĩ của tông môn, nhìn lên bầu trời đen kịt, run rẩy nói.

 

“Đây là hướng của Nguyệt Thần cung!”

 

Một vài tu sĩ có đạo hạnh cao thâm, trong lòng tính toán nơi xảy ra thiên địa dị tượng này.

 

Tại một tiểu quốc ở Hoang Vực phía nam, một kẻ ăn mày lôi thôi đang nằm ngủ say trên nền đất.

 

Bỗng nhiên giật mình, bấm một quẻ bói, nôn ra một ngụm máu tươi, thần sắc kinh ngạc lạ lùng.

 

 

“Thiên địa bất nhân, coi vạn vật chỉ như chó má!”

 

Câu nói này có nhiều hàm ý, vốn không phải oán trách thiên đạo không nhân từ. Mà là nói thiên đạo công bằng, đối với vạn vật đều như nhau, tất cả đều tự nhiên mà phát triển.

 

Bên dưới, người của Nguyệt Thần cung, vẫn còn vì lời nói của Trương Huyền Sinh, cùng với thiên địa dị tượng mà cảm thấy kinh hoàng.

 

Trương Huyền Sinh nhìn thấy thiên địa dị tượng, lại chẳng có phản ứng gì cả, thế là tiếp tục nói.

 

“Vạn năm trước, dựa vào Thần thuật hóa giải đại hạn, vì thủy nạn mà ngàn vạn sinh linh phải chết, trời mang nhân quả thêm vào người!”

 

“Nhưng việc này đã có từ ngàn vạn năm, thiên kiếp nay rề rà không đến, há là sự công bằng của thiên đạo?”

 

Lời của Trương Huyền Sinh vừa nói ra, mọi người bên dưới đều ồn ào.

 

Khi thiên đạo có sự hưởng ứng của các tu sĩ, thì không thể nói bừa được.

 

Đoạn Thủy Chân Nhân cười, cảm thấy tiểu đồ đệ này của Nguyệt Thần cung thật không biết trời cao đất dày, đó không phải là tìm cái chết sao?

 

Nhưng sắc mặt Hàn Giang Tuyết lại lộ rõ vẻ sốt ruột, nàng đang nghĩ lát nữa nếu như Thiên đạo làm khó dễ, làm thế nào mới có thể cứu được Trương Huyền Sinh.

 

Trong lòng Huyền Vũ Thanh có chút thấp thỏm không yên.

 

Cậu bạn nhỏ nói chuyện cũng quá thẳng thắn rồi, ngươi khéo léo chút đi!

Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, vẫn không ngừng động tác vạn thủy quy tông.

Nếu thật sự có thể thành công, phía sau đó phải dựa vào sức mạnh của bản thân để độ kiếp rồi.

 

Trương Huyền Sinh vừa nói xong những lời đó, phát hiện thiên địa dị tượng chẳng thay đổi gì, chỉ là trên bầu trời kiềm chế nhiều hơn một phần.

 

Gió lớn thổi, vạt áo dài màu trắng của Trương Huyền Sinh phấp phới theo gió, trong sự soi sáng của Thần Hòa của Đại Thanh, lúc này thật sự phảng phất như tiên nhân giáng trần.

 

Trương Huyền Sinh điềm nhiên, nhưng nội tâm thật sự đã hoảng rồi.

 

Chết tiệt!

 

Đã có sự hưởng ứng, thì cảm giác sẽ có lôi kiếp đánh xuống, có phải làm xong việc cho Đại Thanh luôn rồi.

 

Phải ép bản thân ra tuyệt chiêu sao?

 

Nhưng mà vẫn chưa vào đâu cả, vận may của bản thân cũng không biết có tốt không?

 

“Hầy.”

 

Trương Huyền Sinh than thở một tiếng.

 

Người bên dưới nhìn lên, như cho thấy vài phần thất vọng đối với Thiên đạo vậy.

 

Các sư tỷ Nguyệt Thần cung, ánh mắt nhìn lên trời càng trách cứ!

 

Nhưng mà cũng có một nhóm người không che giấu sự lo lắng.

 

“Các ngươi nói xem, sư đệ có xảy ra chuyện gì không?”

 

“Tuy vận may của tiểu sư đệ trước giờ luôn rất tốt, nhưng người càng may mắn thì Thiên đạo càng làm cho cân bằng lại đúng chứ?”

 

“Có lẽ… không sao đâu, dù sao thì… tiểu sư đệ cũng đẹp trai như vậy cơ mà.”

 

“Ồ, vậy chắc không sao đâu!”

 

Các đệ tử trong Nguyệt Thần cung, nhỏ giọng thảo luận với nhau.

 

Những lời này để cho Đoạn Thủy Chân Nhân nghe được rồi, khóe môi lộ rõ nụ cười khinh thường.

 

Ngược lại Đại Thanh Chân Nhân, Tẫn Diệt Chân Nhân lại lộ rõ mấy phần nghiêm túc.

 

Trong cái nhìn chăm chú của mọi người, chỉ thấy Trương Huyền Sinh chắp hai tay sau lưng, hơi ngước đầu lên, mở miệng nói:

 

“Nhân quả của Huyền Vũ Thanh, Trương Huyền Sinh ta nguyện gánh một phần, xin Thiên Đạo ban cho thần lôi độ kiếp!”

 

“Xin Thiên Đạo ban cho thần lôi độ kiếp!”

 

“Xin Thiên Đạo ban cho thần lôi độ kiếp!”

 

Dưới pháp lực của Huyền Vũ Thanh, giọng của Trương Huyền Sinh vang vọng trong đất trời.

 

“Hàn cung chủ, đệ tử các ngươi thật thú vị!”

 

Đoạn Thủy Chân Nhân cười nói.

 

Theo như hắn thấy, đây đúng là tìm chết, cho dù bản thân có may mắn thế nào đi nữa.

 

Nhưng tu vi của thiếu niên đó chẳng qua cũng chỉ là Dẫn Khí, sao có thể gánh được nhân quả của Huyền Vũ Thanh.

 

Đây lại khiến một thần thú thiên địa độ kiếp, chống lại nhân quả vạn năm.

 

Hàn Giang Tuyết lúc này đã bí mật liên lạc với Thái thượng trưởng lão trong tông môn, bảo đối phương khi cần thiết dùng tiên khí trấn cung cứu Trương Huyền Sinh.

 

Tuy bây giờ nàng thấy hi vọng mịt mù, sự trừng phạt nhân quả mà thiên đạo giáng xuống, căn bản không thể nào gánh nỗi.

 

Trừ phi người đó có khả năng tự triệu tiêu nhân quả.

 

Chính vào lúc tất cả mọi người đều căng thẳng, trên người Huyền Vũ Thanh, đột nhiên hiện lên một luồng khí màu xanh thẫm.

 

Hình thù như một con mãng xà lớn, lượn mấy vòng trên không trung, sau đó một đầu hướng về phía Trương Huyền Sinh.

 

Luồng khí màu xanh thẫm này vừa xuất hiện, các tu sĩ từ Độ Kiếp cảnh trở lên đột nhiên có cảm giác sợ rởn tóc gáy.

 

Đó là sức mạnh của trừng phạt nhân quả mà thiên đạo giáng xuống.

 

Trong cảm nhận của bọn họ, cho dù chỉ bị đánh trúng một tí, cũng sẽ bị sức mạnh của nó hủy đi toàn bộ đạo hạnh.

 

Nếu như kém may mắn một chút, người chết đạo tiêu vong cũng có khả năng.

 

Cũng chính là kiểu thần thú thiên địa như Huyền Vũ, mới có thể gánh nỗi nhân quả, mà sống lâu năm đến vậy.

 

Nhưng luồng khí xanh thẫm đó hướng về phía Trương Huyền Sinh, dài đến mấy mươi trượng.

 

Trương Huyền Sinh nhìn luồng khí xanh thẫm hướng về phía mình, không hề vội vàng, thần sắc dửng dưng.

 

Mọi người chỉ nhìn thấy luồng khí xanh thẫm đó xuyên vào trong người Trương Huyền Sinh, rồi không còn động tĩnh gì cả.

 

“Chuyện gì vậy? Thế là xong rồi sao? Tiểu sư đệ không sao chứ?”

 

Một vài nữ đệ tử mở miệng hỏi, bởi vì tu vi của bọn họ không đủ, nên không cảm nhận được sự đáng sợ của sức mạnh kia.

 

“Hầy, tiếc cho một thiếu niên anh tài như vậy!”

 

Thiên Thanh Chân Nhân cũng mở miệng cảm thán, theo như hắn thấy, sức mạnh nhân quả đó, có lẽ là oán khí của ngàn vạn người bị thủy nạn chết năm ấy tọa thành.

 

Thậm chí bởi vì oán khí, có không ít người không chịu luân hồi, mà ở trong luồng khí đó.

 

Cho dù Phật độ thế trăm vạn năm trước có tái thế cũng khó khiến nhân quả mất đi.

 

Tẫn Diệt Chân Nhân xoay cặp Xích Diệm Châu trong tay, không biết đang nghĩ gì.

 

Hàn Giang Tuyết nhìn thấy cảnh tượng như vậy, chuẩn bị lại xem Trương Huyền Sinh ra sao, thì bị người khác kéo tay lại.

 

Quay người lại nhìn, là Thái Thượng trưởng lão, người lớn tuổi nhất trong Nguyệt Thần cung, Cổ Nhược Tuyền.

 

“Bây giờ đã muộn rồi, lại chờ xem thế nào đã.”

 

Hàn Giang Tuyết hiểu hắn muốn nói gì, sức mạnh nhân quả đã đánh vào người Trương Huyền Sinh, bọn họ đã không còn giúp được gì nữa rồi.

 

Lúc nãy Cổ Nhược Tuyền muốn cầm tiên khí ra tay, nhưng nhìn thấy luồng khí xanh thẫm đó thì từ bỏ.

 

Ngăn cản không được.

 

Nếu làm vậy sẽ khiến Nguyệt Thần cung rơi vào cảnh nguy hiểm.

 

Nhưng là người có liên quan, lúc này Trương Huyền Sinh có chút ngơ ngác, oán khí nhân quả này lúc trước có vẻ như rất mạnh, kết quả sau khi đi vào cơ thể mình, thì không còn gì nữa.

 

Trong cảm nhận mơ hồ, dường như bị cái gì đó tan chảy ra, giống như tuyết rơi vào ngày nắng gắt vậy.

 

Vậy thôi?

 

Ngay sau đó, trong lòng hắn đột nhiên lột cà lột cột.

 

Hắn nghe thấy rất nhiều âm thanh thì thầm hỗn tạp, lúc này mới nhớ ra, trong luồng khí xanh thẫm, có kèm theo những linh hồn có oán niệm sâu sắc.

 

Lúc trước bị mắc với nhân quả, Huyền Vũ Thanh giữ mấy oan hồn này cũng chẳng có cách, lúc này nó đương nhiên có thể ra tay giúp Trương Huyền Sinh giải quyết vấn đề rồi. Chẳng qua sẽ lại làm tổn thương những linh hồn này, như vậy thì toi công rồi.

 

Nó tuy là thần thú mang điềm lành, nhưng lại không thể siêu độ.

 

Những lời thì thầm đó làm cho Trương Huyền Sinh có chút đau đầu, hắn cũng không biết siêu độ.

 

Trương Huyền Sinh có chút lo lắng, chân mày bất giác chau lại.

 

Không được, lúc này nhất định phải khống chế tốt biểu cảm của bản thân, phải như gió thoảng mây trôi.

 

Sau đó, trong ánh nhìn chăm chú của mọi người, hắn từ từ cử động.