Người Chơi Hệ Nhân Phẩm

Chương 8. Trương Huyền Sinh ngẩng đầu hỏi trời

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

 

Những đệ tử vừa nhập môn có mặt tại quảng trường cũng đại khái hiểu được đang xảy ra chuyện gì.

 

Mặc dù họ chỉ mới nhập môn nhưng trong lòng vẫn cảm thấy nhục nhã.

 

Bản thân họ cố gắng vượt qua biết bao trở ngại, cuối cùng cũng được tiến vào thánh địa mà mình luôn mơ ước. Thế nhưng họ thật không ngờ tới ngày đầu tiên lại gặp phải chuyện như vậy.

 

“Quả nhiên vẫn là Hàn cung chủ phóng khoáng, vậy thì ta cũng nói thẳng, Nguyệt Thần cung bây giờ đã không còn cường giả Tạo Hóa cảnh. Mặc dù thực lực nội bộ vẫn mạnh như cũ nhưng nếu so với tám đại tông môn hiện tại thì vẫn còn một khoảng cách...” Đoạn Thủy Chân Nhân cười nói, nhưng lời hắn chưa dứt thì đã bị Hàn Giang Tuyết đánh gãy.

 

“Nói thẳng đi, lần này bọn ta được giữ lại bao nhiêu người?”

 

Hàn Giang Tuyết nhẹ nhàng hỏi lại, trông nàng có vẻ bình thản nhưng Đoạn Thủy Chân Nhân vẫn cảm nhận được sự lạnh lẽo trong lời nói, làm hắn không dám trực tiếp nói thẳng.

 

Thế nên hắn chuẩn bị đổi sang đề tài khác, tranh thủ lúc này mà cân nhắc thử mức cắt giảm tối đa mà Hàn Giang Tuyết chấp nhận được là bao nhiêu người.

 

Nhưng hắn mới vừa đời mắt đi chỗ khác thì liền sửng sốt.

 

Trên lưng của Huyền Vũ Thanh trưởng lão đang có một cậu bé ngồi im trên đấy. Trên người cậu bé mặc áo lụa đai ngọc, tóc dài phiêu lãng, tiên khí ngút trời.

 

Hắn chưa từng gặp qua cậu bé nào có vẻ ngoài nổi trội như vậy, vừa nhìn vào đã có cảm giác là người rất có tiên duyên.

 

Thiên Thanh Chân Nhân và Tẫn Diệt Chân Nhân cũng dời tầm mắt về phía bên kia.

 

Trong lòng họ thầm khen ngợi: “Quả là một cậu nhóc đẹp trai!”

 

Bọn họ đã sớm nghe qua Nguyệt Thần cung có thu nhận một nam đệ tử, họ còn suy đoán đệ tử này phải có tài năng xuất chúng gì mới khiến cho Nguyệt Thần cung phá lệ.

 

Giờ nhìn thấy cậu bé này thì họ đã hiểu được vài phần, quả đúng là không tầm thường.

 

Hử?

 

Khoan đã!

 

Cậu bé này... hình như chỉ vừa Dẫn Khí thôi?

 

Mấy vị Chân Nhân nhìn vào mắt nhau, mơ hồ có thể đọc được thắc mắc trong đầu đối phương.

 

Chậc, uổng cho một vẻ ngoài xuất chúng.

 

Trong lòng mấy người này thầm tiếc nuối.

 

Trương Huyền Sinh dường như cảm nhận được ánh mắt của họ. Ngay lúc này hai mắt hắn mở to, cười nhẹ một cái.

 

Một nụ cười này của hắn làm cho nhiều sư tỷ ở phía đối diện quên sạch chuyện tông môn vừa phải chịu nhục.

 

Trương Huyền Sinh từ từ đứng dậy, mực nước dưới cầu từ từ dâng lên theo động tác của hắn.

 

Sương mù bốc lên, tiên khí vây quanh Trương Huyền Sinh, càng nhìn lại càng cảm thấy phi phàm.

 

Hàn Giang Tuyết trông thấy một màn này, ánh mắt tràn ngập dịu dàng. Nhưng khi chuyển tầm mắt sang mấy vị khách kia lại là cặp mắt sắc lạnh.

 

Nàng phỏng đoán có thể do Tiểu Huyền Huyền nghe thấy cuộc nói chuyện này, cảm thấy không ổn nên mới muốn lên tiếng.

 

Đứa trẻ này cái gì cũng tốt, chỉ có phương diện tu luyện là không ổn. Nàng cũng không muốn để đứa trẻ này tiếp xúc với mấy chuyện đau đầu giữa các tông môn.

 

Cho nên lát sau nàng sẽ để Diệp Phiên Thiên mang đứa trẻ này đi.

 

"Đại Thanh à, hắn mới nói ngươi tới Phúc Thủy Các thì có thể đột phá, ngươi cũng nghĩ vậy sao?"

 

Trương Huyền Sinh thản nhiên nói.

 

Những người có mặt đều không hiểu câu nói của Trương Huyền Sinh có ngụ ý gì.

 

Đoạn Thủy Chân Nhân nghe xong liền có chút hứng thú nhìn lấy đối phương. Nếu như chuyến đi này có thể thu về thần thú của Nguyệt Thần cung thì xem như hắn lập được công lớn.

 

Hàn Giang Tuyết nghe qua lời này, trong lòng liền khó xử. Thanh trưởng lão là người trấn giữ Nguyệt Thần cung ba nghìn năm nay, nhưng thật ra mối quan hệ của hắn với Nguyệt Thần cung không mấy sâu đậm. Phần lớn thời gian hắn đều nằm ngủ dưới chân cầu và không giao lưu gì với người trong cung.

Công bằng mà nói, quả thật phương diện tu luyện của Nguyệt Thần cung đối với Huyền Vũ thua kém hơn so với Phúc Thủy Các.

Dù cho nàng biết rằng Trương Huyền Sinh vô ý làm tổn hại đến lợi ích của Nguyệt Thần cung, nhưng nàng sợ Thanh trưởng lão sẽ nảy sinh tâm tư khác.

 

Họ nên biết rằng Thanh trưởng lão tuy chỉ ở Độ Kiếp đại viên mãn nhưng vẫn chưa bước vào giai đoạn Tạo Hóa cảnh.

 

Nhưng mà Huyền Vũ là dạng thần thú được sinh ra và lớn lên bởi trời đất, sức chiến đấu là Độ Kiếp đại viên mãn thông thường không thể so được. Nó hoàn toàn có thể chiến đấu với những người vừa bước vào Tạo Hóa cảnh.

 

Nói tóm gọn thì Thanh trưởng lão là một người rất quan trọng của Nguyệt Thần cung. Cho nên, một khi Thanh trưởng lão nảy sinh ý nghĩ khác, tức là cửu đại tiên môn sẽ biến thành bát đại tiên môn.

 

Bởi vì tình hình bây giờ có chút nghiêm trọng nên có rất nhiều trưởng lão cũng ngưng giảng pháp, cùng các đệ tử đi đến quảng trường.

 

Sau khi tới nơi thì họ nhìn thấy Trương Huyền Sinh đang chắp tay đứng trên lưng của Thanh trưởng lão, mà họ cũng không biết hắn đang định làm gì.

 

Tại thời điểm có người định mở miệng hỏi thử thì đột nhiên toàn bộ Nguyệt Thần cung bắt đầu rung chuyển.

 

Dòng chảy của những con suối trên Tuyết Nguyệt Sơn Mạch bỗng nhiên đổi hướng, hội tụ về phía Nguyệt Thần cung.

 

Mà phía Huyền Vũ trưởng lão, một thân hình to lớn dần dần bay lên, trên người phát ra ánh sáng màu lam.

 

Vầng sáng xung quanh hắn dần dần ngưng tụ thành tám Thần Hoàn chói mắt.

 

Mỗi một Thần Hoàn đều phát ra năng lượng cực lớn, có lúc tạo cho người ta cảm giác nặng nề, có lúc khiến người khác cảm thấy ôn hòa, cũng có khi truyền ra một loại khí thế của sự hủy diệt.

 

"A, đó là Linh Thủy Thần Hoàn của Thanh trưởng lão, là toàn bộ tu vi của hắn."

 

"Lần trước có thấy qua Thanh trưởng lão có gì đó kỳ lạ, lúc đó chúng ta chỉ vừa nhập môn."

 

"Đúng thế, Trần trưởng lão, chớp mắt một cái lại trải qua mấy ngàn năm rồi, đúng thật khiến người ta tiếc nuối."

 

Một vài trưởng lão của Nguyệt Thần cung nhìn thấy tám vầng Thần Hoàn trên trời, thở dài nói.

 

Hơi nước trong không khí ngày càng dày đặc.

 

Huyền Vũ Đại Thanh cũng càng lúc càng bay lên cao hơn, cả đỉnh núi cũng theo đó rung chuyển, từng dòng chảy quy tụ dưới chân nó.

 

Từ hai nghìn năm trước, nó đã đạt tới đỉnh phong của Độ Kiếp cảnh, nhưng Thiên Đạo vẫn không chịu giáng xuống kiếp cuối cùng cho nó.

 

Chỉ vì năm xưa Thương Lan Bắc Châu gặp hạn lớn, nó sử dụng thiên phú thần thông dẫn nước từ sông biển vào để cứu sống người dân. Nào ngờ một nước đi này tuy giải quyết vấn đề hạn hán, nhưng đồng thời cũng tước đi rất nhiều sinh mạng của người dân không có tu vi.

 

Đây là một nhân quả vô cùng lớn, cho dù nó có là thần thú phụ trách điều tiết khí hậu cũng không thể thoát được trừng phạt.

 

Vì muốn trừng phạt nên Thiên Đạo đã không giáng xuống kiếp cuối cùng cho nó, để tu vi của nó mãi mãi dừng lại ở đấy.

 

Chuyện ngày hôm nay, anh bạn nhỏ kia đã sớm thương lượng qua với nó.

 

Ban đầu nó không đồng ý, nhưng nếu như thật sự thành công thì Trương Huyền Sinh có thể phải chịu một nhân quả vô cùng lớn.

 

Thế nhưng Trương Huyền Sinh đã kiên quyết làm vậy, với nó cũng cho rằng vận khí của đối phương vô cùng tốt, loại chuyện này cũng chưa chắc có thể làm được. Cho nên nó quyết định cùng Trương Huyền Sinh gây náo loạn.

 

Trương Huyền Sinh cảm nhận được hơi nước lạnh lẽo vây quanh, chậm rãi nói: "Trời đất bất nhân, xem vạn vật đều là chó má!"

 

Dưới sư hỗ trợ của Huyền Võ Đại Thanh, lời nói của hắn đã vang lên rõ ràng khắp cả Nguyệt Thần cung.

 

Tất cả mọi người đều kinh ngạc, trong đó bao gồm cả Đại Thanh, thần thú đang chở Trương Huyền Sinh trên lưng.

 

Ta biết ngươi muốn giúp ta, nhưng cũng không cần phải giúp bằng cách này chứ!

 

Cho dù vận khí của ngươi tốt tới đâu cũng không thể nói năng như vậy!

 

Trong lòng Đại Thanh thầm than khổ, bây giờ nó đã không còn hy vọng gì về chuyện đột phá, chỉ cầu mong là Thiên Đạo đừng có trừng phạt Trương Huyền Sinh.

 

"Đệ tử của Nguyệt Thần cung thật đúng là đặc biệt."

 

Đoạn Thủy Chân Nhân cười nói, hắn chưa từng thấy qua tu sĩ nào dám khiêu khích Thiên Đạo, chứ nói chi một đứa trẻ chỉ vừa Dẫn Khí.

 

Nhưng mà nghĩ lại thì đây cũng là chuyện tốt cho người có mặt. Dù sao tu vi thấp kém như vậy, Thiên Đạo cũng sẽ không quan tâm.

 

Thế nhưng giây tiếp theo, cả bầu trời tối sầm không một ánh sao.

 

Sắc mặt của mọi người đều biến đổi!