Người Chơi Hệ Nhân Phẩm

Chương 7. Đây không lẽ là loại tình tiết trong truyền thuyết?

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

 

"Dong--"

 

"Dong--"

 

Giờ đang là sáng sớm tinh mơ.

 

Các đệ tử ngoại môn của Nguyệt Thần cung lần lượt rời khỏi cung điện, đến trước Phù Phong các để trưởng lão chấp sự điểm danh.

 

Còn các đệ tử nội môn và đệ tử hạch tâm thì bắt đầu đi đến các đại điện để nghe giảng.

 

Về phần đệ tử chân truyền, nếu không phải đang đi du lịch thì là bế quan tu luyện, cho nên các đệ tử trong cung rất hiếm khi gặp được đệ tử chân truyền.

 

Đại sư tỷ Diệp Phiên Thiên vì phải chủ trì lễ thu nhận đệ tử mới nên vài ngày trước đã gấp gáp quay về.

 

Lễ thu nhận đệ tử mới đã kết thúc vào hôm qua, nhưng hôm nay là tiết học đầu tiên sau khi nhập môn của các đệ tử ngoại môn.

 

Sau đó sẽ do Hàn Giang Tuyết cung chủ tiến hành giảng pháp lần thứ nhất tại quảng trường.

 

Thật ra chủ yếu vẫn là một hoạt động lễ nghi, theo Trương Huyền Sinh thấy thì có khá nhiều thành phần ưu tú.

 

Còn với bản thân hắn, thì hắn không cần phải đi điểm danh, cũng không cần phải đi nghe giảng. Nói đúng hơn thì hắn không hẳn là đệ tử của Nguyệt Thần cung, chỉ là Liễu Vô Nhai gửi hắn vào đây để họ chăm sóc thôi.

 

Công pháp mà hắn tu luyện cũng là Liễu Vô Nhai để lại cho hắn, công pháp đó có tên là Đạo Diên Kinh.

 

Tất nhiên sẽ không có một vị trưởng lão nào từ chối hắn nếu như hắn muốn đi nghe giảng.

 

 Mà lý do chủ yếu khiến hắn không tham gia lớp học là vì hắn nghe không hiểu.

 

Trong cả cái Nguyệt Thần cung này chắc không còn ai có tu vi thấp hơn hắn nữa.

 

Đối với Dẫn Khí cảnh thì không hề tồn tại giảng đường nào.

 

Lượng người trong quảng trường dần dần tăng lên, Trương Huyền Sinh cũng cảm nhận được từng ánh mắt hướng về phía hắn.

 

"Woaaa, hôm nay dậy sớm đúng là quyết định sáng suốt mà, có thể gặp được tiểu sư đệ này."

 

"Nói nhảm gì vậy, không phải ngày nào tiểu sư đệ cũng ở đó tu luyện à, nhưng mà hôm nay hắn vẫn rất mê người."

 

"A!! Ta sắp chịu không nổi rồi, đợi tiểu sư đệ lớn thêm chút nữa là ta sẽ đem theo hắn bỏ trốn."

 

"Cút! Khi nào tới lượt ngươi làm vậy?!"

 

"Haizz, tối hôm qua ta muốn đi phụ đạo cho sư đệ, nhưng lại bị từ chối rồi."

 

"Ngươi! Sao ngươi vô liêm sỉ vậy hả! Cũng không thèm rủ ta!"

 

"..."

 

Tiếng thảo luận, la hét, cãi vã liên tục lọt vào tai Trương Huyền Sinh.

 

Hắn có chút bất lực, hắn cảm thấy việc mình ty luyện gấp đôi nhưng chỉ thu được một nửa thành quả đều bởi vì mấy vị sư tỷ này, họ chắc chắn phải chịu một phần trách nhiệm cho việc này.

 

Ngày nào cũng vậy, cứ tới lúc tu luyện thì lại có một đoàn người vây quanh, lâu lâu lại truyền tới tiếng la hét. Tập trung rèn luyện được mới là chuyện lạ đó. Ở độ tuổi này mà ta đã phải gánh chịu sự đẹp trai không nên có, haizzz.

 

"Xuỵt, im lặng, cung chủ tới rồi kìa."

 

Một đệ tử hạch tâm lên tiếng nhắc nhở, nói xong nàng cũng đi đến Thiên Tinh điện nghe Mộng trưởng lão giảng bài.

 

Những đệ tử còn lại cũng dần dần ổn định trật tự, chờ đợi bài giảng của cung chủ.

 

Hàn Giang Tuyết đứng trước mặt đông đảo đệ tử, trên mặt vẫn là bộ dáng lãnh đạm cao cao tại thượng. Thế nhưng đối với hành vi ồn ào của đám đệ tử, nàng cũng không có phê trách gì mà chỉ bắt đầu giảng pháp.

 

Trương Huyền Sinh ở một khoảng cách khá xa nhưng ít nhiều gì cũng nghe thấy, chỉ là nghe vào vẫn chưa hiểu lắm.

 

Trải qua tầm mười lăm phút, đại sư tỷ Diệp Phiên Thiên đột nhiên xuất hiện, nàng tới gần cung chủ nói nhỏ gì đó.

 

Tiếp theo, Hàn Giang Tuyết cau mày, mở miệng nói: "Các ngươi ở đây tự suy ngẫm bài học, có vài vị khách vừa tới cung."

 

"Hahaha, Hàn cung chủ, Nguyệt Thần cung các ngươi vẫn như cũ, vẫn giống tiên cảnh vậy."

 

Đột nhiên có một giọng nói vang vọng truyền vào, khiến toàn bộ người có mặt đều dồn mắt về hướng Bắc.

 

Chỉ thấy có vài tu sĩ xuất hiện từ trên không trung, cách ăn mặc của họ không giống như là cùng một tông môn.

 

Hàn Giang Tuyết vốn định đích thân tới trước điện tiếp đãi, chứ không phải để đám người vô lễ này xông thẳng vào đây.

 

Hôm nay là ngày đầu tiên Nguyệt Thần cung thuyết pháp cho đệ tử mới, đám người này không thể nào không biết, chỉ có thể nói bọn người này là cố ý làm vậy.

 

Hàn Giang Tuyết cố gắng khắc chế tâm trạng không mấy vui vẻ của nàng, bước lên phía trước nói: "Chuyện của bí cảnh Thiên Nguyên đã nói rõ ba ngày sau mới thương lượng."

 

Những người đứng ở phía đối diện, bao gồm Đại trưởng lão Thiên Thanh Chân Nhân của Thiên Kiếm Sơn, Lý Thiên Phong.

 

Đại trưởng lão Đoạn Thủy Chân Nhân của Phúc Thủy Các, Hải Triều Sinh.

 

Đại trưởng lão Tẫn Diệt Chân Nhân của Thần Đàm Cốc, Phẫn Trần.

 

Những tông môn này cùng với Nguyệt Thần cung, và năm tông môn khác được xưng là cửu đại tiên môn của thiên hạ, đây là thế lực đỉnh điểm của thế giới này.

 

Tẫn Diệt Chân Nhân cười, mở lời: "Đáng ra định xuất phát sớm một chút để cùng mấy người bạn thưởng thức phong cảnh trên đường. Nhưng có vẻ là tính sai thời gian thành ra tới sớm vài ngày."

 

Đối phương cũng đã trả lời như vậy, Hàn Giang Tuyết cũng không tiện bắt bẻ. Họ đã tới sớm hơn thì ngươi cũng không thể bảo người ta xuống núi lại.

 

Đoạn Thủy Chân Nhân tiếp lời: "Nguyện Thần cung nằm trên đỉnh của Thần Sơn, tiên vân bao phủ thật đúng là bảo địa của giới thần tiên, so với Phúc Thủy Các của chúng ta còn mạnh hơn nhiều."

 

Thiên Thanh Chân Nhân vẫn im lặng. Thật ra hắn cũng không muốn đi một chuyến này, nhưng vì lợi ích của tông môn và con cháu sau này nên mới phải mặt dày mà tới đây.

 

"Thiên Nhi, dẫn theo các sư muội của ngươi đến chỗ Trần trưởng lão."

 

Hàn Giang Tuyết dặn dò.

 

Diệp Phiên Thiên gật đầu làm theo, chuẩn bị cùng các sư muội đang mơ hồ rời khỏi nơi này. Chỉ là chưa gì đã bị Đoạn Thủy Chân Nhân cắt ngang.

 

"Hàn cung chủ, lần này bọn ta tới đây quá đột xuất, quên mất hôm nay là ngày quan trọng của Nguyệt Thần cung, chuyện của bọn ta không gấp, ngươi cứ tiếp tục dạy đệ tử trước."

 

Đoạn Thủy Chân Nhân mặc trên người trường bào màu xanh đậm, tay cầm chiếc quạt giấy, nhìn qua có vẻ giống như một học giả.

 

Giọng nói lúc này của hắn ôn hòa, ngữ khí cũng đầy vẻ xin lỗi, giống như đang tạ lỗi một cách rất chân thành.

 

Thế nhưng Hàn Giang Tuyết nghe xong lại thiếu chút nữa trực tiếp ra tay.

 

Vốn dĩ chuyện bí cảnh Thiên Nguyên lần này, số người của Nguyệt Thần cung có thể sẽ phải cắt giảm, đây đã là một chuyện nhục nhã rồi.

 

Ở bí cảnh Thiên Nguyên này, cứ mỗi một trăm năm thì Nguyệt Thần cung sẽ có thêm mười người, thế mà lần này lại bị cắt giảm số lượng.

 

Những người đang đứng trước mặt này xem như là đoàn khảo sát của Tiên Minh, tới Nguyệt Thần cung này là để khảo sát thực lực của họ, để đánh giá thử có thể duy trì bao nhiêu người.

 

Có điều nàng không ngờ tới rằng mấy người này sẽ lựa hôm nay để ghé thăm, còn làm cho bản thân nàng phải mất mặt trước bao nhiêu đệ tử mới.

 

Không lẽ cho rằng Hàn Giang Tuyết nàng không dám giết người à?

 

Cho dù nàng chưa đạt tới Tạo Hóa cảnh, nhưng muốn giết chết những người này thì vẫn dư sức.

 

Những người này thừa dịp sư phụ của nàng qua đời sau khi phi thăng thất bại, Nguyệt Thần cung chưa có cường giả Tạo Hóa cảnh chấn giữ nên tới đây gây sự.

 

"Hãy thu lại bộ dáng giả tạo đó và vô thẳng chủ đề đi Hải Triều Sinh."

 

Gương mặt Hàn Giang Tuyết lạnh lẽo, lời nói của nàng cũng khiến cho động tác đưa các đệ tử mới rời đi của Diệp Phiên Thiên dừng lại.

 

Chuyện đã tới mức này thì nàng cũng không cần phải đưa các đệ tử mới đi tránh nữa, làm vậy chỉ càng thêm gượng gạo.

 

Nghe thấy câu nói của Hàn Giang Tuyết, vẻ mặt của Thiên Thanh Chân Nhân có chút không được tự nhiên.

 

Tẫn Diệt Chân Nhân vẫn như cũ, hắn vừa xoay xoay hai viên Xích Diễm Châu trong tay vừa quan sát tình hình.

 

Trước giờ mối quan hệ giữa Thần Đàm Cốc và Phúc Thủy Các, Nguyệt Thần cung vẫn không mấy tốt đẹp, nhưng cũng không muốn ra mặt giống như Đoạn Thủy Chân Nhân.

 

Nội tâm của hắn không hề giống với vẻ ngoài thô kệch của hắn. Trái lại, hắn là một kẻ rất có mưu kế.

 

Mấy chuyện như đắc tội người khác hắn cứ để Phúc Thủy Các làm là được, dù sao số người bị cắt giảm của họ cũng không thể trực tiếp gia nhập vào môn phái của hắn.

 

Trương Huyền Sinh ở đằng xa càng nghe cuộc đối thoại này thì tinh thần của hắn càng nâng cao.  

 

Loại tình huống này quá đỗi quen thuộc với hắn rồi.

 

Thật ra hắn định thừa dịp sư mẫu giảng pháp, ở nơi đông người này mà làm náo loạn một phen, để sư phụ hắn phải đón hắn về.

 

Nào ngờ bây giờ lại có thêm khán giả xem phim, vậy thì quá tốt rồi.

 

Nguyệt Thần cung chăm sóc cho hắn biết bao năm trời, trước khi rời đi cũng phải giúp đỡ lại chứ nhỉ.