Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

 

Trước sự chú ý của mọi người, Trương Huyền Sinh chắp tay, khuôn mặt toát lên vẻ từ bi, khoan thai mở miệng.

 

Ngay tức khắc, tất cả mọi người nghe thấy Trương Huyền Sinh đang tụng đọc một thứ gì đó, giống như là một loại kinh văn nhưng lại rất khó giải nghĩa.

 

Được Huyền Vũ Thanh gia trì pháp lực, thanh âm của Trương Huyền Sanh vang vọng khắp núi tuyết Nguyệt Thần.

 

Kỳ lạ là dù người ở đây không nghe hiểu được hàm nghĩa của kinh văn nhưng lại vẫn cảm nhận được sự từ bi và trang nghiêm trong đó.

 

Lúc này Trương Huyền Sinh đang tụng Địa Tạng kinh, hơn nữa còn được phát âm bằng tiếng Phạn nên tu sĩ không hiểu cũng rất bình thường.

 

Hỏi tại sao hắn lại thuộc thứ này, chỉ có thể nói là do cuộc sống an ổn trong nhà giam quá mức nhàm chán.

 

Còn quyển Địa Tạng kinh này có siêu độ được vong hồn ở thế giới này hay không, hắn chịu.

 

Nhưng mà hắn nghĩ, chỉ cần hắn cảm thấy có thể là được rồi.

 

"Các ngươi nhìn kìa, đó là cái gì?"

 

Một nữ đệ tử phía dưới bỗng kêu lên.

 

Mà dù không có nàng nhắc nhở thì mọi người cũng đã chú ý tới nó.

 

Theo tiếng tụng đọc của Trương Huyền Sinh, sau lưng hắn dần xuất hiện một luồng hư ảnh ánh vàng.

 

Hư ảnh ánh vàng không ngừng lan tỏa lên, chớp mắt đã cao hơn mấy chục ngàn trượng, ánh sáng cùng ngày càng thêm lóa mắt, chiếu rọi muôn nơi.

 

Kể cả dân chúng mấy châu gần đó cũng có thể thấy rõ.

 

Rất nhiều dân thường nhìn thấy cảnh này đều rối rít quỳ xuống cầu nguyện.

 

Cùng lúc đó, ở Tây Vực, một nơi trong bảo điện.

 

Một lão tăng tiều tụy đang lần tràng hạt chợt ngừng lại, mở mắt nhìn về phía đông.

 

"Tuệ Minh, ngươi nên xuống núi rèn luyện rồi."

 

Lão tăng từ tốn nói.

 

Tăng nhân trẻ tuổi ngoài điện nghe vậy thì hành lễ một cái rồi xoay người lập tức xuống núi.

 

Trên quảng trường Nguyệt Thần cung, một đám người kinh ngạc phát hiện bên cạnh xuất hiện một ngọn đèn kim liên, nhẹ nhàng trôi nổi lên xuống giữa không trung như bông tuyết la đà.

 

"Đây, đây là Độ Thế Kim Liên!"

 

Thiên Thanh Chân Nhân nãy giờ im lặng cũng kích động hô.

 

"Cảnh tượng này chỉ xuất hiện khi đệ tử Phật giáo có đại công đức. Trăm triệu năm trước kể từ khi Độ Thế Cổ Phật lánh đời ở ẩn, thế gian chưa từng xuất hiện lại cảnh này, không ngờ hôm nay lại may mắn được thấy!"

 

Thiên Thanh Chân Nhân thấy mọi người không hiểu, tiếp tục nói, giọng điệu có chút hưng phấn.

 

"Thiếu niên này không phải là đệ tử của Nguyệt Thần cung các ngươi sao? Sao lại biết kinh văn Phật giáo?"

 

Tẫn Diệt Chân Nhân hơi nghi ngờ chất vấn, cùng với đó hắn còn cảm thấy không ổn lắm, có vẻ như nhiệm vụ hôm nay không thành rồi.

 

Bề ngoài Hàn Giang Tuyết có vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng lại ầm ầm dậy sóng, nàng biết Trương Huyền Sinh có chỗ phi phàm, vận khí cũng không phải người thường có thể so sánh.

 

Lại không ngờ rằng hắn chỉ tùy ý tụng kinh, siêu độ vong hồn mà có thể dẫn đến dị tượng như vậy.

 

Kinh văn không rõ nguồn gốc kia nàng cũng cho là hắn được Liễu Vô Nhai cho, dẫu sao người kia có rất nhiều đồ lung tung.

 

"Quyển kinh văn đó Huyền Sinh có được khi ra ngoài du lịch."

 

Hàn Giang Tuyết tùy tiện bịa ra một lý do.

 

Giữa trời, kim quang chiếu rọi, Trương Huyền Sinh càng thêm vẻ thần thánh trang nghiêm.

 

Một khắc sau, trên người hắn thoát ra hàng triệu vong hồn.

 

Những vong hồn này vì lũ lụt mà chết, giờ phút này trên mặt không có chút oán hận mà chỉ còn lại sự bình thản an yên.

 

Bọn họ vì oán hận mà tụ về nơi đây, bị cuốn vào vây khốn, không thể luân hồi chuyển thế, hiển nhiên là vô cùng thống khổ.

 

Hai chục ngàn năm đã qua, nói bọn họ hận Huyền Vũ Thanh trước mặt tạo thành lũ lụt, không bằng nói bọn họ hận chính mình trước đó oán hận Huyền Vũ Thanh.

 

Giờ đây Trương Huyền Sinh giúp bọn họ luân hồi chuyển thế, từ đây được giải thoát, trong lòng đương nhiên ngập tràn cảm kích.

 

Huyền Vũ Thanh cũng mang lòng biết ơn, chuyện năm đó khiến nó áy náy khôn tả, hiện giờ những người này được bình yên chuyển thế, cũng coi như đã chấm dứt nỗi băn khoăn bứt rứt trong lòng.

 

Trương Huyền Sinh nhìn khoảng trời đầy nhưng vong hồn, mở miệng nói: "Xin Thiên đạo, mở cổng Vãng Sinh!"

 

Vừa dứt lời, phía dưới có kẻ mông muội, cũng có kẻ khiếp sợ.

 

Nhưng lần này không có ai lên tiếng nghi ngờ, kể cả Đoạn Thủy Chân Nhân.

 

Nhóm đệ tử bình thường của Nguyệt Thần cung cũng ngước mắt mong đợi nhìn lên trời, chờ mong tiểu sư đệ tiến thêm một bước tạo nên kỳ tích.

 

Tuy rằng đã siêu độ vong hồn, hóa giải lệ khí của vong hồn, nhưng nhiều vong hồn chuyển thế như vậy thường chỉ có thể chờ lực lượng của vận mệnh trong trời đất đến tiếp dẫn.

 

Cổng Vãng Sinh chỉ là một truyền thuyết của đại lục Cửu Tiêu, tương truyền một số người trong lúc đầu thai chuyển thế sẽ đi qua một cánh cổng thật sự tồn tại.

 

Những người đầu thai từ cánh cửa đó, dân thường sẽ giàu có an khang cả đời, người tu luyện có thiên phú dị bẩm, số mệnh bất phàm.

 

Có điều từ trước tới nay chưa một ai thật sự thấy cánh cửa kia.

 

Ba trăm ngàn năm trước, cao thủ đệ nhất đại lục Cửu Tiêu lúc ấy cũng có số mệnh vô song, công đức vô lượng.

 

Hắn vì muốn đưa con nối dõi của mình vào cổng Vãng Sinh, bày đại trận tuyệt thế, dùng thủ đoạn chống lại Thiên Đạo nhưng cũng không thể gọi được cánh cổng kia.

 

Trương Huyền Sinh chỉ mở miệng kêu gọi, có thể thành công thật ư?

 

Tất cả mọi người ở đây đều nghi ngờ.

 

Rồi một chớp mắt tiếp theo, trên bầu trời tối đen như mực, bỗng lóe lên một điểm trắng sáng.

 

Điểm sáng từ từ rơi thẳng xuống, vạch ra trên không trung một đường sáng chói mắt.

 

"Lạch cạch ——”

 

Giữa đất trời vang lên âm thanh nặng nề, giống như tiếng cửa rỉ sét bị đẩy ra.

 

"Trời ơi, xuất hiện thật kìa!"

 

"Đó là cổng Vãng Sinh trong truyền thuyết ư?"

 

"Chút nữa có thể cùng nhau đi vào không, thiên phú tu luyện đời này không ổn lắm mà?"

 

"Muốn đi thì ngươi tự đi, ta muốn ở cạnh tiểu sư đệ."

 

"Đúng vậy, tự ngươi đi đi."

 

Các đệ tử Nguyệt Thần cung nhìn cánh cổng dần hiện lên giữa không trung, kích động thảo luận.

 

Còn mấy vị Chân Nhân của Tiên Minh, đành rằng trong lòng đã có dự cảm, giờ phút này vẫn dồn dập hít một hơi lạnh, không thể tin nổi.

 

"Haizz, thế gian này, thật sự có người như vậy."

 

Thiên Thanh Chân Nhân thở dài, xúc động nói.

 

"Nguyệt Thần cung, số mệnh không đứt."

 

Tần Diệt Chân Nhân cũng hùa theo, chúc mừng Hàn Giang Tuyết.

 

Chỉ có Đoạn Thủy Chân Nhân hơi xấu hổ, không nói gì

 

"Không sao. Chỉ là thiếu niên này có số mạng nghịch thiên thôi, hiện tại thực lực Nguyệt Thần cung vẫn chưa đủ. Chỉ cần lát nữa Huyền Vũ độ kiếp thất bại, nhiệm vụ lần này vẫn có thể hoàn thành viên mãn.”

 

Đoạn Thủy Chân Nhân thầm nghĩ trong lòng, hắn cho rằng dù Huyền Vũ Thanh có cơ hội độ kiếp, nhưng độ khó của lôi kiếp dồn nén hai chục ngàn năm không cùng một cấp bậc với lôi kiếp thông thường, đối phương chưa chắc đã thành công.

 

Lúc này cổng Vãng Sinh đã mở một nửa, ánh sáng thánh khiết dịu nhẹ tràn ra, làm cho một số người đến gần thư thái toàn thân, thậm chí bế tắc trong việc đốt phá cũng mơ hồ thả lỏng.

 

Nhóm linh hồn trên trời thấy vậy, rối rít dập đầu cảm tạ với Trương Huyền Sinh.

 

Trương Huyền Sinh lại chỉ cười nhẹ, nói: "Đi đi."

 

Hắn nhìn những linh hồn dần dần đi vào cổng, tay động đậy.

 

Một tay hướng lên trên chỉ trời, một tay hướng xuống dưới chỉ đất.

 

Trên trời dưới đất, duy ngã độc tôn!

 

Hư ảnh đại phật sau lưng cũng di chuyển theo hắn, bóng người càng thêm ngưng đọng, ánh sáng vàng cuồn cuộn chói lóa, một vài đệ tử tu vi còn thấp khó mà mở mắt nhìn.

 

Một ít tu sĩ từ Độ Kiếp cảnh trở lên thấy rõ hình dáng hư ảnh đại phật.

 

"Sao có thể?”

 

Đoạn Thủy Chân Nhân thốt lên đầu tiên.