Đô Thị Thâu Hương Tặc (Dịch)

Chương 18. Không Phục Không Được (3)

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Hàn Ngọc Lương giơ tay lên rời khỏi cạnh giường, cười nói.

 

- Lần này trị xong rồi. Nói vậy trên người Hứa tỷ có thể đã thoải mái đi rất nhiều.

 

- Hứa tỷ, như thế nào?

 

Thần sắc Hứa Kiều quái dị đi xuống giường đứng lên, giật giật hông eo, khá không cam lòng gật gật đầu, bệnh cũ của mình, nàng kỳ thật cũng rõ ràng, bây giờ này cảm giác đã buông lỏng bảy tám phần, xác thực không phải người tầm thường có thể làm được. Lại tăng thêm toàn bộ hành trình của Hàn Ngọc Lương bất quá chỉ là đặt một cánh tay đè xuống, chưa bao giờ di động một chút nào, liền đã chữa khỏi bệnh không tiện nói của nàng, còn có thể kích thích cảm giác gần như lên đỉnh vu sơn để nàng chảy một dòng nước ra ngoài, nhân vật như vậy, nàng làm sao có thể chiêu chọc nổi.

 

Lấy ra một tờ một trăm nguyên đặt ở trên giường, nàng cúi đầu đi ra ngoài, ủ rũ nói.

 

- Kia, tôi lần sau khi nào lại đến.

 

Hàn Ngọc Lương xốc rèm lên, cùng đi theo ra ngoài, cười nói.

 

- Hứa tỷ khi nào thuận tiện sắp xếp đến đây là được. Nga, đúng rồi, trước khi Hứa tỷ đến chẩn bệnh, nên uống thêm một tý nước a.

 

Hai vai Hứa Kiều căng thẳng, cũng không quay đầu lại đáp lại đã biết, liền kẹp chân bước từng bước chân cổ quái mở cửa chạy ra ngoài.

 

Nhìn như vậy, rõ ràng là chạy trối chết.

 

Diệp Xuân Anh tò mò hỏi vài câu, Hàn Ngọc Lương biết tính tình nàng đơn thuần, nói bừa bãi vài câu về nguyên lý kỳ môn kinh mạch, cùng các điểm trong truyền thống Hán y, thoải mái ứng phó.

 

Không có ai gọi khám bệnh, sau khi ăn xong thì mở cửa khám bệnh như cũ. Bất quá nơi này dù sao cũng ở trong phạm vi của Hắc Nhai, vừa qua tám giờ tối, đèn đuốc sáng trưng, bên ngoài cũng rất có ít người đi tới đi lui, chỉ có những khu phố mua sắm, ăn chơi sầm uất mới có thể xem như náo nhiệt.

 

Sau khi chẩn bệnh xong hai vị bệnh nhân lớn tuổi cuối cùng trong phòng khám, Diệp Xuân Anh nhìn trời vẫn còn sớm, đang muốn cùng Hàn Ngọc Lương thương lượng xem nên đóng cửa sớm, thuận tiện nàng dẫn hắn đi để xử lý râu tóc, cửa liền bị đẩy ra, một nữ nhân trẻ tuổi trang điểm tinh xảo, vóc người nóng bỏng, mặt mày có chút phong tao, lả lơi xông vào.

 

Nhìn thấy là một cô nương, Diệp Xuân Anh nhún nhún vai, chủ động nhường ra cái bàn xem bệnh.

 

Nữ nhân kia thật ra rất dứt khoát, căn bản không ngồi xuống ghế ở cạnh bàn, lập tức mở rèm lên nằm xuống giường, ôm bụng kêu la hai ba tiếng.

 

- Bác sĩ Hàn, bác sĩ Hàn ơi, van cầu anh mau xem cho tôi một chút đi, đau chết mất...

 

Làm loại này quả thật nghiện tay, dưới tình huống không có ai bị bệnh cấp tính cần khám trước, Hàn Ngọc Lương luôn luôn nguyện ý hưởng thụ nhiều hơn một lát, hắn rửa tay một chút, liền theo đi vào kéo rèm lên.

 

Nhưng vẫn trước tiên bắt mạch như cũ, hắn mới có chút buồn bực phát hiện, kinh mạch nữ nhân này mặc dù không quá khỏe mạnh, các nơi đều có bệnh không tiện nói những cũng không thể khiến nàng kêu đau như vậy nha. Hơn nữa, nàng quát to mặc dù lợi hại, trên trán lại chả có tý mồ hôi, ánh mắt mơ hồ lóe lên vẻ lo sợ, cũng không biết đang diễn trò cho ai nhìn.

 

Hắn đang khó hiểu, chợt nghe bên ngoài đột nhiên lại có một người đàn ông đi vào, đối với Diệp Xuân Anh nói.

 

- Bác sĩ Diệp, Mạn Mạn bị bệnh, đột nhiên không xuống giường được, cô mau theo tôi đi một chuyến đi.

 

- Ôi chao! Có thể chờ một chút không? Hàn đại ca đang rất bận, trước giờ đều là anh ấy xem bệnh cho Lý tỷ.

 

- Đợi không được rồi, nơi này trước hết giao cho bác sĩ kia đi! Nhà tôi thì cô cũng biết, gần đây thôi mà, tôi giúp cô lấy rương thuốc, chúng ta đi nhanh lên. Nếu không được, tôi sẽ phải chở cô ấy đến bệnh viện lớn.

 

Hàn Ngọc Lương nhăn mày, trong lòng ẩn ẩn cảm thấy không đúng lắm.

 

Lý Mạn Mạn hôm qua mới tới, vẫn còn đánh bạo bảo hắn xoa nhẹ nhào nặn huyệt đạo trước ngực đây, nếu không phải ngoài rèm có rất nhiều nữ nhân khác đang xếp hàng, nàng phỏng chừng cũng dám đem quần cởi ra. Sự tắc nghẽn, ham muốn tình dịch của nàng gần đây được hắn chăm bón nhiệt tình, căn bản sẽ không có cái gì trở ngại.

 

Huống chi, dù là bệnh cấp tính thật, thì tin chắc Lý Mạn Mạn sẽ nhờ người chạy đến cấp bách tìm mình, sao lại nhờ chồng đến tìm Diệp Xuân Anh chứ?

 

Mà hai vợ chồng bọn hơn đều có số điện thoại của Diệp Xuân Anh, đại khái có thể dùng gọi cái gọi là di động thiên lý truyền âm, cần phải chạy tới cửa sao?

 

- Xuân Anh!

 

Hắn hành tẩu giang hồ nhiều năm, tính cảnh cảm giác tự nhiên không phải một cô nương trẻ tuổi chưa trải sự đời như Diệp Xuân Anh có thể so sánh.

 

Nhưng hắn vừa hô ra khỏi miệng, nữ nhân trên giường bệnh liền ai nha lớn tiếng kêu thét, liên tiếp kêu đau quá, đau quá, át cả tiếng gọi của hắn.

 

Cái này cũng chưa tính, nàng nhích người lên một cái, đưa hai cánh tay thơm nức ôm chặt cánh tay Hàn Ngọc Lương, dẫn tay hắn hướng đến phía dưới rốn mình, lẩm bẩm khiêu gọi nói.

 

- Bác sĩ Hàn, người tôi thực sự đau lắm, không biết có phải cái gì gọi là viêm phụ khoa hay không? Nếu không, tôi cỡi quần áo, nằm ở nơi này để anh xem xét thật tốt nha?

 

Kỳ thật, Diệp Xuân Anh vốn không phải là người không cẩn thận như vậy, nhưng người đến đây nhờ nàng lại là một người quen, mà nhà cũng ở gần đây, vài bước đi ra; đã có thể đi đến gặp xem tình trạng của Lý Mạn Mạn, nếu bị bệnh nặng gì thật; mà trong khoảng thời gian này, Hàn Ngọc Lương chữa bệnh tiếp đãi nữ nhân tỉ lệ tăng lên đến tám phần, mà tất cả đều tuổi trẻ xinh đẹp, hắn ngay trị ít nhất cũng hơn mười hai mươi phút, Diệp Xuân Anh nhìn thấy thế, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác rầu rĩ không vui.

 

Cho nên lúc này vừa nghe nữ nhân dâm loạn kia ở sau rèm nói như vậy, nàng nhíu mi mở cửa đi ra ngoài, nhỏ giọng than thở nói.

 

- Tôi sẽ không quấy rầy thần y anh xem bệnh cho người ta.

 

Nào biết, nàng mới vừa đi ra khỏi cửa, đi không đến ba bước, một chiếc xe hơi màu đen ở phía sau liền chậm rãi chạy đến rồi đột nhiên dừng lại cạnh bên người Diệp Xuân Anh.

 

Đoạn phố nhỏ này vốn không có bao nhiêu người nên người đi xe cũng không quá kiêng kị bị người nhìn thấy, xe kia vừa dừng lại, lập tức có hai người đàn ông vạm vỡ mở cửa xuống xe, duỗi tay ra liền tới bắt cánh tay Diệp Xuân Anh.

 

Như thế nào gần đây đều gặp phải loại chuyện này thế! Mệnh tôi gần đây phạm vào tai tinh gì hay sao?

 

Diệp Xuân Anh trong lòng khóc thét, trên miệng cũng lập tức kêu thét một tiếng, vung lên bọc chìa khóa trên tay hung hăng nện trên mặt một người ở gần nhất, một tay kia thì vội vàng lấy ra máy giật điện mini.

 

Nhưng không nghĩ tới, ông xã Lý Mạn Mạn đứng bên cạnh đột nhiên giơ hai tay lên đẩy nàng hướng vào trong xe.

 

Lần này hai người tới bắt người hiển nhiên không phải lưu manh tầm thường ngu ngốc như lần trước, phi thường thuần thục đem Diệp Xuân Anh bắt chặt, uốn ra phía sau, dùng còng tay đem hai cổ tay của nàng khóa ở sau lưng, đồng thời nhét vào miệng một miếng vải rách, tiếp theo, mở một cái túi vải đen trùm lên đầu nàng, đem nàng gắt gao đặt tại ghế ngồi phía sau.

 

Ô tô khởi động động, hướng về một chỗ khác gia tốc chạy đi.