Đô Thị Thâu Hương Tặc (Dịch)

Chương 19. Không Phục Không Được (4)

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Hàn Ngọc Lương đã truy ra ngoài cửa.

 

Hắn biết không đúng, tự nhiên phi thường nhanh chóng thoát khỏi nữ nhân kia. Nhưng hắn cũng không ngờ tới, giặc cướp thời đại này thế nhưng còn vô pháp vô thiên, động tác nhanh nhẹn hơn so với sơn đại vương thời của hắn, liếc nhìn lại, chỉ thấy một chiếc xe hơi màu đen đang nhanh chóng chạy đi.

 

Đừng nói lúc này trên phố không có người, chính là người ta tấp nập cũng đều là tất cả mọi người dùng ánh mắt mà nhìn, thời đại này là thế, thân ai nấy lo, mà hắn cũng sẽ không vì lo lắng bại lộ bản lĩnh của bản thân đem lại phiền phức mà trơ mắt nhìn tiểu giai nhân mình ngưỡng mộ trong lòng bị kẻ bắt cóc như thế.

 

Hắn bước nhanh mấy bước, vận công lực tới dưới lưng hai chân, một chưởng lên ngực tên “Người quen” lừa gạt Diệp Xuân Anh, lần này xuống tay rất nặng, trực tiếp phá vỡ khí hải của hắn, đánh cho choáng xụi lơ trên mặt đất.

 

Hắn nhấc chân đá người nọ lăn vào ven đường, thầm nghĩ đợi trở về sẽ chậm chậm thu thập sau, vừa nhìn sang hướng bọn bắt cóc, thấy chiếc xe kia đang quẹo vào một lối khác, biết thời gian của mình hiện giờ không nhiều lắm, lúc này đùi phải cong lên đạp xuống đất một cái, sưu một tiếng tựa như một tia sáng lao ra ngoài!

 

Hắn là một hái hoa đạo tặc chuyên nghiệp, bản lĩnh hắn kiêu ngạo nhất nằm ở hai chân, thân pháp khéo léo “Vũ yến kinh thiền” di chuyển trong phạm vi hẹp, tâm pháp “Lăng hư thiên thông” dùng để phi hành đường dài cũng đã sớm tu luyện tới đỉnh cấp.

 

Luận khinh công, cuộc đời này của hắn không phục qua ai.

 

Từng đã ngồi qua ô tô, Hàn Ngọc Lương cũng rõ ràng kia tác dụng của chiếc xe kia, đi vội mấy canh giờ cũng không cần dừng lại nghỉ tạm, tuyệt không thể để cho nó chạy ra ngoài tầm với của mình, Lưu Tinh truy nguyệt trong lúc này thích hợp hơn môt chút, mũi chân cấp bách điểm vài cái, lắc mình nhảy lên nhà lầu cao ngất bên cạnh.

 

Công phu bích hổ du tường, hắn đều rất quen thuộc, chớ nói chi là những cửa sổ trên lầu ở cái thời đại này vẫn hay làm một đám lồng sắt để phòng trộm, tay trảo chân đạp cực kỳ thuận tiện, hắn ở trên các tầng lầu lên lên xuống xuống, đi ngang qua một căn phòng trong đó có một tiểu cô nương dường như đang tu luyện ngoại gia công phu gì đó nên ăn mặc có chút mát mẻ, vẫn còn nhịn không được nhìn vào thêm vài lần, lúc này cũng đã thấy rõ phương hướng chiếc xe kia.

 

Nhưng chiếc xe kia đã sớm tăng tốc đi xa!

 

Hàn Ngọc Lương ngưng chân khí tại lồng ngực, lăng không thi triển “Lăng hư thiên thông”, đạp gai sắt sắc nhọn phòng trộm ở đầu tường, giống như chim én phi thẳng bay qua.

 

Sức chịu đựng của hắn mặc dù không sánh bằng thiên mã, nhưng thời điểm thi triển khinh công chạy trối chết, cũng có thể kéo dài nửa canh giờ hơn, nếu là vì cô nương mình yêu thích, một canh giờ cũng có thể cố gắng chống chọi.

 

Chạy đường thẳng thì chắc hắn sẽ đuổi không kịp theo xe, đành phải quẹo vào vài khu nhà để khoảng cách có thể gần hơn thêm vài phần, đảo mắt quẹo hai lần, khoảng cách lại không thể nào gần hơn đủ để hắn sử xuất “Vũ yến kinh thiền” ra tay.

 

Lòng hắn đang rất cấp bách, một cước đạp hư không, thân người vặn người lật lại ở trên không, rơi xuống mặt đất.

 

Lúc này, bên tai truyền tới một tiếng gọi quen thuộc vừa mới nghe không lâu trước đó, có chút kinh ngạc nói.

 

- Anh, anh đây là đang đóng phim sao?

 

Hàn Ngọc Lương quay đầu nhìn lại.

 

- Hứa tỷ?

 

Hứa Kiều đang chạy một chiếc tiểu mô tô, vừa mới đóng cửa phòng khám vật lý trị liệu của mình, thầm nghĩ sau này cũng không thể chỉ trông vào đám xú nam nhân sỗ sàng giả bệnh kiếm tiền, suy nghĩ có phải nên chuyển qua chỗ khác để làm lại từ đầu hay không, dù sao mấy năm nay gom góp cũng được chút ít tiền, tiền thuê ở những chỗ ngoài Hắc Nhai, nàng miễn cưỡng cũng có thể chịu được, nhưng mà em gái đến trường thì không quá dễ dàng.

 

Chính là lúc đang xuất thần này, nàng liền thấy Hàn Ngọc Lương ý như một võ hiệp trong điện ảnh xoay người từ trên trời giáng xuống, không khỏi hoảng sợ kinh ngạc la thất thanh.

 

Hàn Ngọc Lương nhìn chiếc xe nàng đang thình thịch rung động, tuy nói xe hơi nhỏ không đủ cho hai người người, nhưng dường như có thể sử dụng để đuổi theo chiếc ô tô kia. Biết thời gian không đợi người, hắn vừa nhấc chân ngồi ở vị trí phía sau Hứa Kiều, chỉ chiếc xe ở phía trước kia nói.

 

- Mau đuổi theo! Xuân Anh bị bắt đi rồi!

 

Hứa Kiều sửng sốt, nhanh chóng đạp chân chống lên, buông xuống khung bảo hộ trong mũ bảo hiểm trước mặt, một bên đuổi, một bên lớn tiếng hỏi.

 

- Rốt cuộc sao lại thế này?

 

- Xong chuyện này rồi sẽ kể cho cô nghe, Hứa tỷ, cô giúp tôi chuyện này, phần nhân tình này Hàn mỗ ghi nhớ, tương lai nhất định trả.

 

- Vậy anh đến tiệm của tôi làm việc đi, tay ngươi tuyệt hảo như vậy, đi theo Diệp Xuân Anh thật lãng phí quá.

 

- Việc này sau lại bàn iếp.

 

Hứa Kiều đại khái đã nhìn ra cái gì, nhất cái mông chạm hắn một chút, ý vị trêu chọc nói.

 

- Tôi không phải là muội tử xinh đẹp như Xuân Anh a, nữ nhân nha... Cần là cần có dáng người và phong vận, nàng chỉ là một tiểu cô nương cái gì cũng đều không hiểu, chuyện luyến ái cũng chưa từng nói qua, thật có thể so với người kinh nghiệm đầy mình như tôi sao?

 

Hàn Ngọc Lương mỉm cười, bàn tay thò xuống bóp cái mông to của nàng một cái, phát hiện nàng đã đổi quần lót mặc ở bên trong, nín cười giọng ôn nhu nói.

 

- Hứa tỷ, khẩu vị tại hạ rất lớn, tư vị không sai biệt lắm, một loạt ăn hết cũng được. Chuyện kia cũng có thể bàn bạc kỹ hơn, hiện nay, cô trước giúp tôi đuổi theo chiếc xe đằng trước kia.

 

Hứa Kiều hừ một tiếng, có chút lo lắng nói.

 

- Ai, anh... Sẽ không để cho tôi đắc tội người nào đó chứ?

 

- Tôi hôm nay vốn là bị anh làm hại... Làm hại phải tắm rửa một hồi mới đóng ra cửa, về nhà trễ, quả thật không dám đi một mình a, mà chiếc xe phía trước rốt cuộc có lai lịch gì?

 

- Mặc kệ lai lịch gì sẽ không liên lụy đến Hứa tỷ cô.

 

Trên đường lớn, tiểu mô tô tự nhiên truy không kịp ô tô, nhưng trong địa phương đầy hẻm phố ngõ hẹp, đừng nói mô tô, cho dù chạy xe đạp điện còn muốn nhanh hơn so với ô tô đây.

 

Hàn Ngọc Lương nhìn khoảng cách đã không đến mười trượng, xe kia lại đang quẹo vào một con đường khác, vỗ bờ vai Hứa Kiều một cái, trầm giọng nói.

 

- Cô không cần cùng đi qua, đến nơi này là được rồi.

 

Lời còn chưa dứt, hai tay hắn ấn một cái, phóng người lên, không đợi mô tô dừng lại, mượn xung lượng bay cao rồi hạ xuống giống như đại bàng giương cánh rơi lên nóc nhà thật cao bên cạnh, mũi chân khẽ điểm, chớp mắt liền bọc đến phía trước chiếc ô tô đang quẹo vào đường mới kia!

 

Hứa Kiều nghẹn họng nhìn trân trối, dừng mô tô lại, im lặng nửa ngày cũng nói không ra lời.

 

Trong lòng Hàn Ngọc Lương thật sự rất tức giận, hắn vốn cũng không phải là đạo soái tay không dính máu, lần này phi thân rơi xuống, thuận thế tung ra hàn băng liệt hỏa chưởng tám phần công lực hung hăng chụp xuống.

 

Oành một tiếng vang thật lớn, đầu xe lõm xuống, băng liệt vỡ tan, linh kiện phân tán bay tứ tung ra bốn phía!.

 

Đám khốn kiếp này hai lần ba lượt chọc phải hắn, ai cũng đừng còn sống rời đi!