Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Nghĩ tới đây, Xích Âm dùng độn quang, trong nháy mắt nàng đã ra xa hơn mười dặm.

Chờ khi đi xa hơn một chút nàng mới điều khiển độn quang màu trắng rời khỏi đó.

Âm độn dùng để di chuyển trong cự li ngắn, dương độn dùng để phi hành.

Nàng rời đi với tốc độ cực nhanh, không quan tâm đến việc để lộ dấu vết của bản thân.

Một khi bị Tà lực phát hiện thì không còn cơ hội chạy thoát nữa.

Bên trong điện của Tà Lực, nội tâm Linh Quang và Ngũ Tạng đạo nhân đều có chút lo lắng, dù sao bọn họ cũng chỉ là người mới tới, lại phải đối mặt với kẻ hung ác bậc này.

Trong lòng thấy hoang mang cũng là điều dễ hiểu.

"Ôi! Đầu trâu bị giết rồi!"

Đột nhiên, bên ngoài điện có tiếng hoảng sợ.

Linh Quang thượng nhân vừa đi ra ngoài thì thấy một nhóm Đạo binh đầu trâu mặt ngựa đang vây đánh một đạo độn quang.

Đúng lúc này, từ giữa độn quang bay ra mười tám Bích Hỏa Phi Đao, đánh giết khỏi vòng vây, độn quang biến mất ở phía chân trời.

Tất cả Đạo binh đều không thể đuổi kịp.

"Cái này..." Linh Quang thượng nhân nhìn thấy Bích Hỏa Phi Đao thì lập tức trợn mắt há mồm: "Đây không phải là phi đao của ái đồ nhà ta sao, thì ra hung thủ ở đây!"

Mấy năm trước, đệ tử duy nhất của Linh Quang thượng nhân ra ngoài thì bị giết.

Khi lão đến nơi, mọi dấu vết đều bị tiêu hủy, mười tám Bích Hỏa Phi Đao cũng bị lấy đi.

Cứ tưởng kiếp này lão sẽ không bao giờ bắt được hung thủ, nhưng không ngờ lại gặp ở đây, quả thật là chẳng mất sức mà lại tìm thấy.

“Đạo hữu, lão phu sẽ giúp ngươi một tay. Người này giết Đạo binh, nếu như chúng ta cùng bắt được người này, cũng coi như là lập công đầu.” Ngũ Tạng đạo nhân niềm nở cười.

Lão lật tay, Tâm Đăng xuất hiện, từ ngọn lửa đỏ đậm bay ra mấy ngọn lửa hình người.

"Đi!"

Ngũ Tạng đạo nhân vung lên một ngọn lửa, xông vào hư không.

Không lâu sau, Tâm Đăng hình người phá không bay về.

“Chủ thượng, đã tìm thấy mục tiêu.” Tâm Đăng phát ra âm thanh như chuông bạc của nữ tử.

"Đạo hữu, cùng ta đuổi theo kẻ địch."

Ngũ Tạng đạo nhân bước vào trong ngọn lửa, theo sau là Linh Quang thượng nhân.

Ngay lúc ngọn lửa bùng lên, chỉ nhìn thấy trong ánh sáng ngoài mười dặm là một nữ tử.

"Nghiệt súc, nộp mạng đi!"

Khi nhìn thấy người này, đôi mắt Linh Quang đạo nhân đỏ ngầu, sát khí lạnh thấu xương.

Nhiều người không biết đệ tử duy nhất này thực ra là nhi tử của Linh Quang đạo nhân.

Nhi tử bị giết thì làm sao có thể không hận được.

Pháp lực màu vàng ngập trời, tế pháp thể Đạo Cơ.

Tám mươi tám phi đao có mày có mắt có cánh, đôi mắt của chúng bắn ra kim quang.

Đây là Trảm Long Vân Sí phi đao.

Ánh sáng trong mắt có thể chế trụ cơ thể và tâm trí của kẻ thù cho tới chết.

Đây là vật được sinh ra có linh trí, một khi mục tiêu bị phong tỏa, nó sẽ tự động tấn công đến khi kẻ thù chết mới thôi.

Vù!

Phi đao bay ra ngoài, mang theo đuôi lửa như mây khói. Tấn công Xích Âm từ bốn phương tám hướng và mọi góc độ.

Xích Âm đang bay bỗng nhận thấy sau lưng có nhát đao đâm đến, vừa nhìn lại thì giật mình đến mức mồ hôi lạnh túa ra.

Không biết cao thủ xuất hiện từ đâu, hình như rất có địch ý với mình.

Vù!

Trong tay nàng xuất hiện một cây quạt hương bồ ngũ sắc cực lớn, nhẹ nhàng phẩy một cái.

Cự sơn, hỏa diễm, dòng nước và các pháp thuật khác đều được thi triển.

Mười tám Bích Hỏa Phi Đao chặn lại đòn tấn công của đối thủ.

Xích Âm còn cách cảnh giới Đạo Cơ chỉ một bước, dù sao nàng cũng xuất thân từ môn phái lớn, cho dù không thể chống lại đối phương thì cũng có thể ngăn chặn một lát.

Xích Âm tìm được cơ hội, lập tức biến thành Giao Long trắng như tuyết trốn thoát, tốc độ càng nhanh hơn.

"Có chút giống tiểu tặc trộm Tâm Đăng ngày đó. Chẳng lẽ là cùng một bọn sao? Thật lớn mật!"

Nhìn thấy Giao Long trắng như tuyết, Ngũ Tạng đạo nhân giật mình, nhớ tới tên giả mạo Phục Ba trộm đồ.

Nhất thời, cả hai đuổi theo Xích Âm như chó điên.

"Hai người đã bọn họ làm sao thế?"

Xích Âm chẳng hiểu ra sao, cho tới bây giờ cũng không biết tại sao bọn họ lại đuổi theo nàng.

Tại sao lại giống như nhìn thấy kẻ thù?

Mấy đạo độn quang một trước một sau đuổi theo nhau.

Xích Âm tu luyện Âm Dương độn quang nên tốc độ cực nhanh, nhưng Ngũ Tạng đạo nhân cũng không kém. Hơn nữa hai bên chỉ cách nhau một cảnh giới, có khả năng không bao lâu nữa nàng sẽ bị đuổi kịp.

Bởi vì con đường phía sau bị chặn nên chỉ có thể chạy về phía bắc.

“May mà dựa vào thân thể Giao Long mới có thể thi triển độn thuật nhanh như vậy, nếu không sẽ bị đuổi kịp mất.”

Đáng tiếc sau khi Lục Khiêm đi rồi, không có ai cùng mình lĩnh ngộ chân ý Giao Long nữa. Bằng không sau khi nguyên thần Giao Long đạt đại thành, nhất định sẽ tiến vào cảnh giới Đạo Cơ.

Nhớ tới cái tên tiểu tặc không chút tin tức nào kia, Xích Âm chửi thầm trong lòng.

Nàng vực lại tinh thần, chính mình sao lại làm mình làm mẩy như thế, giống như oán phụ vậy, tên tiểu tặc Lục Khiêm đâu có quan hệ gì với nàng.

Bây giờ quan trọng vẫn là chạy trốn.

“Nộp mạng đi!”

Lại có vô số hàn mang đâm tới. Một chiếc phi đao sượt qua cơ thể Xích Âm, suýt chút nữa đã khiến nàng ta bay đầu.