Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Để tránh né công kích của những người này, Xích Âm đã dùng hết phù chú đan dược sư phụ cho mình. Hai người này vậy mà khó chơi đến vậy, đặc biệt là Tâm Đăng trong tay đạo nhân kia.

Cho dù có kéo xa khoảng cách ra sao thì sau một giây đều có thể đuổi theo mình, còn phiền hơn cả ruồi bọ.

“Ngươi và ta không oán không thù, vì sao lại bám riết không tha?” Xích Âm không nhịn được nói.

Sao hai người này lại rảnh rỗi đến vậy, đuổi theo hơn vạn dặm rồi mà còn không thấy đủ, rốt cuộc bọn họ có thù oán gì.  

“Ngươi giết đệ tử của ta còn giả vờ như không biết? Phi đao bên cạnh ngươi là cái gì?” Linh Quang thượng nhân cười lạnh nói.

“Chỉ cần ngươi khai ra Giao Long ngày đó, ta sẽ cho ngươi chết một cách thoải mái.” Ngũ Tạng đạo nhân nói.

Nghe đến đó, Xích Âm mới hiểu được.

Hóa ra là kẻ thù của Lục Khiêm.

Trách không được lại vô duyên vô cớ công kích mình, chỉ sợ người này đã coi mình là hung thủ.

Nghĩ đến đây, Xích Âm bất đắc dĩ chạy đi. Cơ thể lập tức lẻn vào Thông Thiên Hà.

Mặc dù nghe nói đáy sông nguy hiểm, nhưng ít nhất vẫn tốt hơn so với việc đụng phải hai tên quái vật này.

Khoảnh khắc lao vào trong nước, hai người do dự một chút nhưng vẫn lựa chọn đuổi theo.

Ở Long Thủ phong.

Lục Khiêm thu hồi Kim Luân, lại hoàn thành một canh giờ tu luyện. Lúc này cơ thể thay đổi rõ rệt, đã không còn nhìn ra hình dạng nhân loại.

Đầu là đầu Giao Long, tứ chi là móng vuốt của Giao Long, đuôi cũng là đuôi của Giao Long. Đằng sau lưng mọc ra vây cá giống như gai ngược, từ sau đầu lan đến tận chóp đuôi. Bộ vảy màu vàng tối không có một chút tạp sắc nào, ôn hòa như ngọc vàng.

Ngoài cơ thể không giống ra, mấy thứ còn lại không khác chút nào. Nhìn như còn cách một khoảng. Nhưng Lục Khiêm biết nên để mọi thứ thuận theo tự nhiên. Chỉ cần có cơ hội thích hợp, hắn lập tức hóa thân thành rồng, tiến vào cảnh giới Chân Hình Hiển Hóa, đạt được chiến lực Đạo Cơ.

Nghỉ ngơi một chút, hắn sử dụng đan dược khôi phục lại khí lực.

Đương lúc hắn đang chuẩn bị tiến vào Đại Giải Thoát Luân thì.

“Ồ? Khí tức của Giao Long?” Lục Khiêm nhăn mày lại, bỗng nhiên cảm ứng được khí tức cực kỳ quen thuộc.

Khí tức và Âm thần Giao Long có cùng nguồn gốc, giờ phút này đang di chuyển rất nhanh.

“Là Xích Âm ư? Tại sao lại tới đây, chẳng lẽ bị bắt?” Lục Khiêm đứng lên.

Trong hư không hiện lên một Kim Kiều.

Bước lên Kim Kiều, cơ thể hắn biến mất tại chỗ.

Bên kia.

Sắc mặt Xích Âm tái nhợt, thở hồng hộc. Chân khí của nàng đã tiêu hao hết chín phần, suýt chút nữa không duy trì nổi độn quang của mình.

“Chạy đi, tiếp tục chạy đi.” Linh Quang thượng nhân cười lạnh một tiếng, từ từ tới gần.

Bên kia là Ngũ Tạng đạo nhân.

Ngũ Tạng đạo nhân tế ra pháp khí Ngũ Tạng, cuốn đất cát lên phạm vi vạn trượng.  

Ầm!

Dưới sự công kích của pháp thuật, Xích Âm gần như không có tí sức lực nào để đánh trả.  

Ầm!

Phía chân trời bay ra một viên Kiếm hoàn rất lớn.

Kiếm hoàn màu vàng kim di chuyển linh động trên không trung. Lập tức chắn lại Vân Sí phi đao, Âm thần Giao Long điên cuồng hét lên, Vong Tình Chân Thủy hóa thành nước mưa rơi xuống rửa sạch, phá hủy pháp thuật của Ngũ Tạng đạo nhân.

Xích Âm lấy lại tinh thần, có một đạo sĩ áo đen đựng chắn trước người.

“Bái kiến Xích Âm sư tỷ.” Lục Khiêm cười chào hỏi, sau đó nhìn về phía hai người kia: “Thật đúng là chuyện tốt, kẻ thù đều tới rồi.”

Hắn biết Linh Quang thượng nhân, hắn nhớ rõ cái tên xui xẻo bị mình đánh giết, pháp khí còn bị mình mượn hoa hiến phật đưa cho Xích Âm.

Không nghĩ tới thế gian còn có chuyện trùng hợp như vậy.

“Lục Khiêm?… Cẩn thận!”

Ào ào!  

Xích Âm mới vừa nói xong câu đó, trước mắt chợt tối sầm.

Chờ lúc lấy lại tinh thần, phát hiện đã ở một thế giới màu đỏ như máu.

Đang lúc không biết sao lại thế này, vòng eo nhỏ nhắn bị người nào đó choàng qua ôm gọn vào lòng.

“Sư tỷ, lâu rồi chưa gặp.”

Quay đầu lại nhìn thấy gương mặt tủm tỉm cười của Lục Khiêm, khuôn mặt Xích Âm lập tức đỏ lên, chỉ cảm thấy gương mặt kia rất ngứa đòn.

“Lục Khiêm ta không nuốt lời, nói bảy tám năm sau gặp mặt thì là bảy tám năm. Ta nói không sai chứ?” Lục Khiêm ôm nhuyễn ngọc ôn hương trong lòng, cười nói.

“Ta không quen biết ngươi, đồ biến thái, cút ra!” Xích Âm phỉ nhổ, nghiến răng nghiến lợi nói.

Quay lại vấn đề chính, nơi này là đâu.

Lục Khiêm nghiêm túc, đứng đắn nói:

“Nơi đây chính là bên trong Đại Giải Thoát Luân, một giây bên ngoài tương đương với một canh giờ bên trong.”

Xích Âm cũng đã quên mất mình đang ở trong lòng Lục Khiêm, mày đẹp nhíu lại: “Bằng một giây bên ngoài, vừa nãy hai người kia đều ra tay toàn lực, đến lúc đó phải làm như thế nào.”

Hai người bên ngoài đều là cảnh giới Đạo Cơ, cho dù Xích Âm ở lại đây một canh giờ để khôi phục khí lực, đến lúc đi ra ngoài cũng không làm nên chuyện gì.

Khoảng cách ngắn như vậy, gần như không có khả năng chạy trốn.

“Chân ý Giao Long của sư tỷ hiểu được đến mức nào rồi?”

“Vẫn còn kém một chút.”

“Nếu không chúng ta cùng tìm hiểu ở đây được không?”

Không chờ Xích Âm trả lời, Âm Thần hắn đã hóa thành Giao Long.

Giao Long vảy vàng dài mấy trăm trượng, bay lượn thành vòng tròn ở trên không trung. Cái đầu dữ tợn cực lớn cách Xích Âm không đến ba thước, đôi mắt hoàng kim ánh lên hình ảnh ngược của gương mặt mỹ nhân.

Luyện ngục đỏ máu, mây đen, sương mù dày đặc, Giao Long dữ tợn, mỹ nhân tuyệt đẹp… Tạo thành một bức Giao Long mỹ nhân đồ tương phản mãnh liệt.

“Được.” Đôi mắt xinh đẹp của Xích Âm liếc một cái, bàn tay trắng nhẹ chạm vào đầu Giao Long.

Rầm!

Xích Âm lắc mình biến hoá, hóa thân thành Giao Long có lớp vảy trắng như tuyết.

Bốn chân, không sừng, thân hình tinh tế, nhỏ hơn nhiều so với Giao Long vảy vàng.

Hai con Giao Long bay thẳng lên tầng mây vờn quanh chơi đùa, chẳng phân biệt ngươi ta.

Loại tiếp xúc giữa hai Âm Thần thân mật này hơn nhiều so với tiếp xúc thân thể.

Mắc dù Xích Âm đã trải qua vài lần, nhưng cách mấy năm, vẫn như cũ đắm chìm trong đó.  

Ầm!

Bên dưới, cơ thể hai người vẫn giữ động tác ôm nhau.

Chân khí hai bên lưu chuyển, chẳng phân biệt ngươi ta, từ từ lớn mạnh, Giao Long trắng tuyết dần dần trở nên ngưng thực hơn. Loại cảm giác bổ sung cho nhau phát triển, hơn xa cảm giác song tu với đám người Yêu Nguyệt.

Nếu là thật sự song tu, nguyên âm chi lực đem lại chỉ sợ có thể khiến cơ thể đi vào Chân Hình Hiển Hóa chi cảnh.

Theo đó, Xích Âm cũng có thể mượn việc này tiến vào Đạo Cơ.

Hai người đều nghĩ thông suốt chuyện này.

Lục Khiêm mở to đôi mắt, nhìn Xích Âm trong lòng ngực đang nhắm mắt lại, lông mi run nhẹ, giả bộ không biết nói: “Sư tỷ…”

Lục Khiêm không tiếp tục nói, dưới tác dụng của việc Âm Thần giao thoa, hai người lập tức thấu hiểu ý nghĩ của nhau.

Nhẹ nhàng cởi bộ quần áo đỏ thẫm ra, đập vào đôi mắt là chiếc yếm màu trắng thêu hoa mẫu đơn cùng với đường cong có lồi có lõm.

Chóp mũi quanh quẩn một mùi u hương xử nữ nhàn nhạt.

Da thịt trắng tinh như ngọc của Xích Âm hiện lên màu ửng đỏ, vẫn nhắm mắt lại, cơ thể căng chặt làm lộ tâm tình của nàng.

Hai người thẳng thắn thành khẩn đối mặt, Xích Âm sư tỷ vẫn giả chết.

Lục Khiêm liếc mắt đánh giá một cái, nhẹ giọng cười nói: “Bởi vì cái này… nên tỷ mới đặt tên mình là Xích Âm?”