Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Tần Nghị biết Trần Minh không phải lời dọa người.

Hắn chủ nhiệm xây dựng thôn trấn này, tuy nghe qua là chủ nhiệm, thật ra cũng chỉ là một tên cấp bậc nhân viên mà thôi.

Nói dễ nghe trước là người phụ trách phòng, nói khó nghe chút cấp bậc gì cũng không có!

Lãnh đạo thị trấn cùng ban ngành trực tiếp của huyện có thể tự mình quyết định nhận đuổi chủ nhiệm xây dựng thôn trấn này.

Hơn nữa lãnh đạo thị trấn có tiếng nói càng lớn hơn một chút.

Đến lúc đó chỉ cần lãnh đạo thị trấn cùng ban ngành trực tiếp của huyện thông qua họp, liền có thể tiến hành gửi công văn nhận đuổi.

Mà Trần Minh, quả thật có quyền lực cách chức Tần Nghị đến cùng, để hắn biến thành một nhân viên bình thường.

Chủ nhiệm xây dựng thị trấn, tuy còn chưa có cấp bậc, nhưng cũng nắm giữ chút thực quyền nho nhỏ.

Vị trí này, có không ít người nhìn chằm chằm đó.

“Ha ha, vô luận cho tôi làm hay không, tôi đều dựa theo quy củ làm việc, chỉ như vậy.” Tần Nghị nhún vai, một bộ dáng chẳng hề để ý.

Đã xé rách da mặt, cũng không cần phải khúm núm.

Vị trí này, không làm cũng được!

Kiếp trước Trần Minh chơi xỏ hắn vài lần, khiến hắn gánh tội không ít, hắn bây giờ căn bản không tính tiếp tục đi theo Trần Minh lăn lộn!

Trần Minh nhìn Tần Nghị sắc mặt bình tĩnh, trong lòng trừ không dám tin vẫn là không dám tin, công khai khiêu khích uy nghiêm của hắn?

Sắc mặt hắn hoàn toàn âm trầm xuống, còn mang theo một tia sát khí trần trụi: “Cậu đã không muốn làm, như vậy cậu đừng làm nữa, cậu một nhân viên nho nhỏ không có bối cảnh, tôi phải để cậu biết, đắc tội tôi, cậu sẽ nửa bước khó đi ở chỗ này, nán lại cũng không nán lại được nữa!”

“Ai không nán lại được, còn nói không chắc đâu!” Trong lòng Tần Nghị cười lạnh, không chút khách khí bật lại.

Sống lại một kiếp, hắn sẽ không khúm núm nữa, có được ký ức kiếp trước, hắn sẽ từng bước một mưu tính kỳ ngộ thuộc về mình, từng bước một leo lên trên, nhìn xuống tất cả mọi thứ!

“Còn dám cãi tôi! ?”

Trần Minh vừa kinh ngạc vừa giận dữ, một tên cấp dưới dám bật lãnh đạo, thật sự là không biết chết sống!

Con chó săn trước mắt này, sao biến hóa lớn như thế?

Nhưng vừa nghĩ đối phương chỉ là một nhân viên nho nhỏ không có bối cảnh, hắn nháy mắt có thể làm khó dễ y, nghĩ đến đây, Trần Minh bình tĩnh lại, cười lạnh nói: “Hừ, đến lúc đó hy vọng cậu đừng quỳ xuống cầu xin tôi!”

“Ha ha, ai quỳ còn không nhất định đâu!”

Nhìn Tần Nghị vừa thối vừa cứng, Trần Minh giận dữ quát lên: “Cút cho tôi!”

Tần Nghị nhìn Trần Minh đang rít gào, trong lòng không chút gợn sóng, coi như là một con chó đang sủa.

Đủng đỉnh đi ra ngoài, Tần Nghị về tới văn phòng xây dựng thôn trấn bên này.

“Chào chủ nhiệm.”

Nhìn thấy Tần Nghị tiến vào, mọi người trong văn phòng ùn ùn chào hỏi.

“Ừm.” Tần Nghị nhẹ nhàng gật đầu.

Vừa vặn lúc này điện thoại của phó chủ nhiệm văn phòng Lưu Khải vang lên.

“Alo, lãnh đạo, là tôi, ngài bảo tôi đi văn phòng của ngài một chuyến? Vâng, được ạ, tôi đi qua luôn bây giờ.” Phó chủ nhiệm Lưu Khải cúp điện thoại, lon ton chạy bước nhỏ về phía văn phòng của Trần Minh.

Tần Nghị nhìn bóng lưng Lưu Khải biến mất, mặt không biểu cảm đi vào văn phòng của mình, đóng cửa lại.

“Gánh tội khẳng định là không thể gánh tội, có lần đầu tiên, sẽ có vô số lần!”

Trước mắt, Tần Nghị nghĩ là như thế nào thoát khỏi khốn cảnh trước mắt!

Vị trí chủ nhiệm xây dựng thôn trấn này hắn không muốn mất đi, mối thù gánh tội thay kiếp trước cũng không thể không báo.

Đáng tiếc, hắn không có bối cảnh, tổ tông đều là nông dân.

Trần Minh muốn thu thập hắn, là rất nhẹ nhàng.

Đây là sự bi ai của tiểu nhân vật không có bối cảnh.

Cổ ngữ nói, trong triều không người đừng làm quan, không phải không có lý.

“Một kiếp này, như vậy để mình đánh vỡ gông xiềng này đi!”

“Trần Minh muốn nhận đuổi mình, còn cần đánh tiếng với ban ngành huyện bên kia, mình còn có vài ngày thời gian!”

Vài ngày thời gian, phải đi ra khỏi khốn cảnh này!

Vài ngày thời gian có thể làm cái gì?

Có thể đối với người khác mà nói, chỉ có thể ngồi chờ chết, bị ép tiếp nhận số phận.

Nhưng Tần Nghị biết, kỳ ngộ đến từ mưu tính.

Con người, không thể ngồi chờ chết!

Không tranh không đoạt, ở quan trường là không lăn lộn được.

Ngày hôm sau, là thứ bảy.

Huyện lỵ Tam Giang.

Bên ngoài tiểu khu vịnh Bích Hải.

Tần Nghị nhìn tiểu khu người giàu trước mắt này ở huyện lỵ Tam Giang cũng tương đối nổi tiếng, cửa tiểu khu, xe cộ ra ra vào vào đều là một ít Mercedes BMW là chính.

Dập tắt tàn thuốc trong tay, đi về phía cửa tiểu khu.

“Ông anh, tôi là tới nhà bạn ăn cơm, bạn tôi ở 808 tòa 3, bạn của tôi tên là Ngô Tuấn Hoa.” Vừa nói, Tần Nghị vừa đưa một điếu thuốc cho bảo vệ của trạm gác.

“Cần gọi điện thoại xác nhận một phen hay không?”

Bảo vệ nhìn Tần Nghị một lần, vừa nhận điếu thuốc, trầm ngâm nửa giây nói: “Không cần, vào đi!”

“Cảm ơn ~” Tần Nghị thong dong đi vào.