Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Phần phía sau thư mục có tên 'Gặp thần hào', đó chính là thứ hắn muốn tạo ra?

Nhưng chỉ có cái tên thì vẫn không tài nào đoán ra được hắn muốn chế tạo cái gì trong ba năm đứt quãng kia.

Nội dung của bản thiết kế rất lớn, lúc mở ra còn phải load thêm nửa ngày.

Sau đó, một bản đồ cấu tạo do vô số đường cong lộn xộn tạo thành, phức tạp đến mức làm cho đầu Hứa Kỳ Tịch nóng lên hiện lên trước mắt.

Hứa Kỳ Tịch ấn con chuột xuống chút, phóng to bản thiết kế lên... Những đường cong quỹ tích kết nối lít nha lít nhít suýt chút nữa mù mắt hắn.

Càng xem anh càng cảm giác mình hèn mọn.

Mấy phút sau...

- Mình rốt cuộc đã lĩnh ngộ được, con người quả nhiên có cực hạn!

Hứa Kỳ Tịch xoa xoa cặp mắt đau nhức của mình.

Bản thiết kế vô cùng phức tạp cộng thêm một phòng chứa đầy linh phụ kiện kia đã hoàn toàn vượt khỏi phạm vi năng lực làm việc của một sinh viên bình thường như anh.

Không sự hỗ trợ của nhân viên chuyên nghiệp, anh thậm chí còn không thể ghép đúng một phòng nguyên vật liệu kia với các ký hiệu linh kiện trên bản thiết kế, chớ nói chi lắp ráp chúng nó theo như bản thiết kế.

Trừ phi anh không còn là người, nỗ lực vươn lên, khôi phục kỹ năng 'Chế tạo máy móc' một lần nữa trong thời gian ngắn, nếu không thì bản thiết kế phức tạp và mớ linh kiện máy móc đầy đất này sợ là sẽ không ngày được xuất đầu lộ diện.

Hứa Kỳ Tịch thu nhỏ bản thiết kế lại.

Anh không tắt thư mục, mà di chuyển con chuột, kéo xuống tận cùng bản thiết kế, Hứa Kỳ Tịch muốn nhìn cái món đồ chơi này có thứ gì đại loại như là 'Sách hướng dẫn' không.

Chí ít thì cũng nên cho anh biết rốt cuộc thì cái 'Gặp thần hào' này là dùng để làm gì?

Như những gì anh suy đoán, thật sự có một hàng chữ ở cuối bản thiết kế.

« Máy Đột Phá Sọ Não · Cánh Cửa Kỳ Tích · Gặp thần hào, sáng tạo kỳ tích đi! »

Sau đó không còn gì nữa.

Không giới thiệu chi tiết, không sách hướng dẫn... Chỉ có một cái tên.

- Máy Đột Phá Sọ Não có nghĩa là gì?

Nghe có vẻ rất 18+, rất bạo lực, nó không khỏi làm anh nhớ tới mấy món vũ khí như Toái Lô Chùy, thứ mà mấy người đàn ông lực lưỡng hay mang bên mình trong các game thường chơi.

Chẳng lẽ cái thứ đồ chơi này là để phang một phát vào sọ não à?

Ừm, nếu như dùng một phòng nguyên liệu kia để chế tạo thành một cái 'Toái Lô Chùy', với phân lượng kia thì cho dù chỉ chạm nhẹ một phát vào đầu thì cũng đủ để sọ não vỡ nát.

- Đừng nói vì muốn tạo ra thứ đồ chơi này cho nên “mình” tự thử nghiệm lên đầu mình? Vì vậy mới mất đi ký ức ba năm?

Hứa Kỳ Tịch sờ sờ đầu mình.

Nguy rồi.

Hay là... Hay là ném cái mớ này vào trong góc phủ bụi đi?

Sau khi lĩnh ngộ được 'Con người có cực hạn', Hứa Kỳ Tịch tạm thời buông chấp niệm về phương diện này xuống.

Nhưng cái tên 'Cánh Cửa Kỳ Tích' kia lại khiến cho anh có chút để ý.

Dù sao thì tên của anh là Kỳ Tịch.

« 'Cửa' sáng tạo kỳ tích à? »

- Được rồi, hiện tại mình nên chờ Họa Mi trở về. Sau đó thành thật nói với cô ấy việc mình bị mất trí nhớ ba năm, tiếp theo kể hết về bản thiết kế này và vật liệu ở phòng chứa lầu một.

- Nói không chừng... Cô ấy có thể tìm được người giúp đỡ hoàn thiện bản thiết kế này, sau đó chế tạo được thứ trong đó?

Dù sao thì anh bây giờ thật sự quá có cực hạn, đây là cực hạn của nhân loại.

Hứa Kỳ Tịch mềm oặt nằm trên ghế.

Hắn cần phải nghỉ ngơi một hiệp.

Từ sáng sớm đến bây giờ, trạng thái tinh thần của hắn vẫn luôn ở trong hình thức căng chặt.

Nếu như không buông lỏng một chút thì tinh thần sẽ kéo căng mãi, như vậy không tốt.

Sau khi dựa người vào ghế với tư thế thoải mái nhất, Hứa Kỳ Tịch lại bắt đầu làm hai việc cùng lúc, một bên quan sát bản thảo manga của mình, một bên mở phim lên, thu nhỏ màn hình lại, đồng thời quan sát hai bên một cách trôi chảy.

Phim điện ảnh, anime, tiểu thuyết được tích lũy ròng rã ba năm, cái này có thể giúp Hứa Kỳ Tịch có thể thoáng hưởng thụ một chút.

...

...

Thời gian làm dịu cảm xúc căng chặt trôi qua đặc biệt nhanh, loại thời gian vui vẻ này luôn ngắn ngủi vô cùng.

Chỉ mới xem hai bộ phim thôi mà đã đến mười một giờ trưa rồi.

Hứa Kỳ Tịch ngồi thẳng người, bụng đã bắt đầu biểu tình, nhắc nhở hắn nên tìm chút gì đó để lấp dạ dày của mình.

- Đến giờ cơm rồi, buổi trưa nên ăn cái gì đây?

Hứa Kỳ Tịch đứng dậy.

Thẩm Họa Mi cũng không nói gì về việc cơm trưa.

Công ty có việc nên cô ấy đã đi từ sáng sớm, giữa trưa chưa chắc sẽ trở về...

- Không biết trong ba năm này mình đã giải quyết cơm trưa như thế nào? Nấu thứ gì đó tùy tiện ăn một chút hay gọi cơm hộp?

Tài nấu ăn của Hứa Kỳ Tịch chỉ giới hạn việc xào mấy món ăn đơn giản hàng ngày.

Lâu lâu ăn một chút thì được, nhưng muốn ăn ngon thì phải gọi cơm hộp.

Hắn cầm điện thoại lên, bắt đầu tìm phần mềm gọi đồ ăn lạ lẫm mà lại quen thuộc.

Nhưng khi hắn chuẩn bị gọi đồ ăn thì dưới lầu truyền đến tiếng dừng xe.

Hứa Kỳ Tịch đi tới cửa sổ, nhìn xuống dưới lầu.

Đúng lúc thấy Thẩm Họa Mi đặt chân xuống đất, bước ra từ trong một chiếc xe màu trắng.

Sau khi bước xuống, cô cởi đôi giày đế bằng dùng để lái xe, mang đôi giày cao gót lúc sáng vào. Sau đó đi tới cốp xe, xách hai túi nguyên liệu nấu ăn ra, mở cửa lên lầu.

«... Ngay cả cơm trưa của mình cũng được vợ bao à? » Kỹ năng bị động 'Ấm áp trong lòng' của Hứa Kỳ Tịch được phát động.

Ba năm sau, mình có thể được nuôi cường tráng như vậy, trừ công lao của máy tập thể hình trên lầu hai thì hẳn là nhờ một phần từ người vợ này.

Không thức ăn ngon thì sẽ không thể nuôi ra thân thể khỏe mạnh như vậy.

Thấy Thẩm Họa Mi sắp lên, Hứa Kỳ Tịch đi tới mở cửa phòng lầu ba ra.

Hắn ở đây, chờ cô đi lên.

Leng keng ~ cửa thang máy gia dụng mở ra, Thẩm Họa Mi nhấc chân bước ra ngoài.

Mới vừa ra tới, cô đã thấy Hứa Kỳ Tịch đứng ở cửa chờ mình.

Thẩm Họa Mi nhoẻn miệng cười, kêu:

- A Tịch ~

- Họa Mi, em về rồi à.

Hứa Kỳ Tịch lăn lộn nửa ngày, rốt cuộc đạt được tên Thẩm Họa Mi, anh cảm giác mình nên bày ra một chút kỹ thuật.

Ví dụ như hiện tại, một cái hoan nghênh vừa đủ, chính là cơ hội tốt để dùng tên của vợ.

Xem như một loại tâm lý khoe khoang?

- Họa Mi?

Sau khi nghe thấy tên của mình, phản ứng của Thẩm Họa Mi có chút kỳ quái, cô nghiêng đầu một chút, sau đó... Giống như nghĩ đến cái gì.

Tiếp theo, cô đặt hai túi nguyên liệu nấu ăn xuống, mở chiếc túi xách nhỏ mang trên người, lấy ra một cái hộp nhỏ.

- Đây, cho anh, ô mai.

Thẩm Họa Mi đổ một hạt ô mai ra, dùng ngón tay thon dài nhét nó vào miệng Hứa Kỳ Tịch.

Chua chua ngọt ngọt ~

Nhưng Hứa Kỳ Tịch lại bị một loạt thao tác của Thẩm Họa Mi làm cho ngây ngốc.

- Ô mai ngon không?

Thẩm Họa Mi bỏ bình nhỏ vào túi xách, cười khanh khách.

Hứa Kỳ Tịch phối hợp gật đầu, đáp.

- Ngon.

Anh cũng rất thích mấy loại đồ ăn vặt này.

- Đúng vậy, em cũng thấy rất ngon.

Thẩm Họa Mi lộ ra vẻ mặt thành thật cùng với đồng ý.

Hứa Kỳ Tịch.

- ...

Thẩm Họa Mi mang một bình ô mai bên người chính là riêng dùng để đùa giỡn hắn?

Lúc này anh nên đáp lại như thế nào đây?

Hứa Kỳ Tịch suy nghĩ một lúc, quyết định phối hợp với tốc độ của Thẩm Họa Mi, thử đuổi theo tiết tấu của cô ấy.

- Tối nay còn ăn ô mai không?

- Ha ha, nhưng trước đó... Em phải nấu một bữa cơm trưa thật ngon cho anh đã.

Thẩm Họa Mi xoay người, xách hai túi nguyên liệu nấu ăn lên, vào cửa thay dép lê, sau đó đi tới phòng bếp.

Hứa Kỳ Tịch đóng cửa phòng, đi theo bên cạnh cô, hỏi:

- Có muốn anh rửa rau giúp không?

Anh cần thời gian để nói chuyện với Thẩm Họa Mi, như vậy mới có thể nói thật về việc đứt quãng của mình.

- Được nha.

Thẩm Họa Mi đáp.

Hai người giao lưu tự nhiên đến bất ngờ.

Hứa Kỳ Tịch nhận lấy túi đồ ăn, thuần thục đổ nước rửa rau, lại thuận miệng hỏi:

- Chiều nay em có đi công ty không?

- Buổi chiều thì không cần, lúc sáng em đã sắp xếp xong hết chuyện trong công ty rồi... Chiều nay em có thể giúp anh vẽ xong phác thảo nha.

Thẩm Họa Mi cười trả lời.

A, xuất hiện rồi, trợ thủ cứu mạng manga?

Quả nhiên, có đôi khi con người nên mơ mộng một chút.