Sổ Điểm Danh Vạn Giới (Bản Dịch)

Chương 7. Một Cố Sự Nhỏ Có Thể Có Thể Làm Mỗi Người Chua Xót

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Thẩm Họa Mi lại nhắn thêm một tin.

- Có đủ không? Nếu không đủ thì chờ một lát, em sẽ chuyển cho anh thêm chút nữa.

- Đủ rồi, đủ rồi ~

Hứa Kỳ Tịch nhanh chóng trả lời.

Anh nhận tiền này thật sự chột dạ, chột dạ tới tận trong xương.

- Ừ, hiếm lắm A Tịch mới có đồ vật muốn chơi, chơi vui vẻ. Bên em hơi bận một chút ~ « icon kiss kiss »

Thẩm Họa Mi cười trả lời.

Hứa Kỳ Tịch hơi ngượng ngùng gửi lại một cái icon « kiss » cùng loại, hắn luôn có cảm giác vi diệu rằng mình đang được bao nuôi.

Đồng thời hắn càng ngày càng hiếu kỳ về ba năm đứt quãng kia. Hắn rất muốn biết rốt cuộc thì mình đã dùng quỷ kế gì để Thẩm Họa Mi trở thành Hứa phu nhân?

Ba năm đứt quãng này, sự thay đổi của hắn to lớn như thế, lớn đến mức cất bước một cái sẽ cho ra một quả trứng. Từ một tên sinh viên học tài chính, vì sao cuối cùng lại trở thành mangaka, sống bằng nghề vẽ tranh, hơn nữa còn đồng thời học xong kỹ năng lắp ráp máy móc?

Không có ký ức ba năm này, mỗi lần đối mặt với sự dịu dàng của Thẩm Họa Mi, hắn vẫn luôn có chút chột dạ.

- Quả nhiên, tốt nhất vẫn thành thật nói cho Họa Mi việc ba năm đứt quãng kia.

Hứa Kỳ Tịch thầm nghĩ.

Từ những chi tiết chung đụng trước mắt giữa anh và Thẩm Họa Mi, có thể thấy được, tính cách của Thẩm Họa Mi rất tốt... Như vậy thì cho dù hắn nói thật với cô ấy việc 'Ba năm đứt quãng' của mình, hẳn sẽ không xảy ra vấn đề gì.

Thậm chí nếu lúc nói thật hắn lại nói thêm vài câu đại loại như “Mặc dù anh mất ký ức nhưng vẫn còn nhớ rõ tên của em”, nói không chừng còn có thể tăng mức độ thiện cảm lên?

- Ừ, cứ làm như thế đi. Chờ cô ấy trở về thì tìm một cơ hội để nói thật. Sau đó ngày mai rút thời gian ra để đi bệnh viện kiểm tra một chút, xem coi có phải đầu của mình bị tổn thương hay không.

Hứa Kỳ Tịch hạ quyết tâm.

Tiếp theo anh lại cúi đầu nhìn năm cái rương lớn được chuyển phát nhanh dưới chân.

Mấy thứ này đã đặt đưa tới rồi, trực tiếp trả hàng thì không tốt cho lắm.

Dù sao thì đây cũng là nhờ quan hệ của Mạch Tuệ mới có được.

Hàng vừa mới tới lại muốn trả về, nếu không lý do chính đáng thì anh có cảm giác như đang đùa bỡn người ta... Mạch Tuệ đã rất nghiêm túc giúp đỡ giải quyết vấn đề thay anh.

Đùa bỡn lòng tốt của người khác thì sẽ bị trời phạt!

- Tóm lại thì cứ nhận trước đi, biết đâu sau này mấy thứ này lại phát huy tác dụng khác…. Hơn nữa, nói không chừng nhà mình cũng không thiếu chút tiền ấy?

Hứa Kỳ Tịch ôm từng rương 'Linh kiện máy móc' đặt vào trong phòng chứa đồ.

Cái rương hơi nặng, nhưng vẫn có thể nâng lên được.

Thể trạng hiện tại của hắn thật sự rất tốt! Ăn gì cũng ngon.

...

...

Hôm nay, từ khi mở mắt đến bây giờ, Hứa Kỳ Tịch đã tiếp nhận từng đợt tin tức trùng kích.

Nhưng anh đều thành công gắng gượng vượt qua.

- Không gì đáng sợ, không chuyện gì có thể lại khiến trong lòng ta sinh ra dao động lần nữa.

Hứa Kỳ Tịch tự tin cực kỳ.

Hắn xách cái rương nặng nề đi vào phòng chứa đồ ở lầu một, mở cửa ra.

Sau đó, anh chớp mắt...

Trong lòng như giếng cổ không gợn sóng lập tức toát ra sáu bảy cái “Mẹ nó” (đậu xanh rau má).

Trước mắt hắn, không gian phòng chứa đồ không coi là nhỏ đã chất đầy các loại phụ kiện, linh kiện, chip và những thứ khác, đầy đến mức cơ hồ không thể chen vào được!

Một số được đóng gói cẩn thận trong hộp, một số được ném tùy ý vào túi, một số nằm rải rác trong hộp sắt và chất thành từng đống lung tung.

Toàn bộ phòng chứa đồ lầu một đã sắp chật ních.

Cái này phải mất bao nhiêu tiền?

Đồ phá của.

- Mình cho rằng mình chỉ mua năm rương linh kiện máy móc, không ngờ lại là cả một gian phòng.

Hứa Kỳ Tịch buông cái rương đang ôm xuống, ngẩng đầu nhìn lên trời.

Linh kiện máy móc và đồ phụ tùng nhiều như vậy... Rốt cuộc thì lúc trước “mình” muốn làm cái gì?

Nhưng bây giờ trong đầu anh hoàn toàn không ký ức tương quan, không biết mình muốn lắp ráp cái gì.

Ngay cả kỹ năng lắp ráp máy móc cũng chỉ ở mức cơ sở, thuộc về trình độ lắp ráp và tháo dỡ các thiết bị nhỏ của người bình thường.

Hiện tại anh nên xử lý một phòng chứa linh kiện này như thế nào đây?

Bán?

Có rất nhiều loại linh kiện trong căn phòng này, coi như anh thật sự muốn bán thì cũng rất khó tìm được người để bán, trừ phi bán ve chai.

Nhưng nếu bán ve chai thì lại cảm thấy có chút không nỡ.

“Mình” đã thu thập được một phòng linh kiện phụ tùng như vậy, khẳng định đã phí hết tâm huyết, thời gian vào đây.

Lại nói, mấy thứ này có bán ve chai cũng không được mấy đồng.

Hứa Kỳ Tịch có chút buồn rầu.

- Hay là đi tìm xem “Mình” có lưu lại cái gì đại loại như bản vẽ, bản thiết kế nào không?

Nếu “Mình” đã mua linh kiện máy móc nhiều như vậy, nhất định là có thứ muốn chế tạo. Với mớ linh kiện, phụ tùng không ít này, hắn không thể nào dựa vào suy nghĩ trong đầu để tưởng tượng tác phẩm hoàn thành được.

Khẳng định cần phải có một tấm bản vẽ hay thiết kế tỉ mỉ?

Nói không chừng, nếu có bản vẽ thì hắn có thể chế tạo ra thứ đồ vật kia?

« Nói đến cũng lạ, hẳn là phải tốn rất nhiều thời gian để thu thập một phòng chứa đồ tràn đầy linh kiện máy móc như thế? Không lẽ Thẩm Họa Mi hoàn toàn không biết về chuyện này? »

Sau khi đóng lại phòng chứa đồ, Hứa Kỳ Tịch nghi hoặc trong lòng.

Chẳng lẽ kỹ năng 'Có việc giấu giếm vợ' của mình cao tới như vậy sao?

Hoặc là... Thẩm Họa Mi đã biết chuyện này, nhưng do hắn lén lút thu thập vật liệu, không nói cho Thẩm Họa Mi, vì vậy cô ấy giả bộ như không biết gì cả?

Đây chính là sự ăn ý giữa vợ chồng?

Sau khi đóng kỹ cửa phòng chứa đồ, Hứa Kỳ Tịch có chút chột dạ mà khóa trái phòng chứa đồ lại, sau đó giấu kỹ chìa khoá, Mặc dù Thẩm Họa Mi biết việc anh mua phụ kiện, nhưng anh vẫn vô cùng chột dạ.

...

...

Sau khi trở lại thư phòng ở lầu ba, Hứa Kỳ Tịch gõ nút “cách”, kích hoạt máy tính một lần nữa, sau đó mở ra 'Chức năng tìm kiếm toàn bộ', bắt đầu tìm kiếm các thư mục tên là 'Bản vẽ'.

Ngoại trừ tìm kiếm trên ổ cứng máy tính, anh còn mở ra cyberlocker, icloud và các loại tương tự, cũng như USB, ổ cứng di động để tìm kiếm toàn diện mọi mặt.

Không gian cần tìm kiếm hơi lớn, cho nên phải mất một thời gian.

Tận dụng thời gian này, Hứa Kỳ Tịch mở manga « Nếu tôi chỉ có thể sống đến ba mươi sáu tuổi » do chính mình vẽ ra, bắt đầu đọc từ đầu tới đuôi.

Hắn không dự định tiếp tục đi theo con đường vẽ manga, mà có muốn cũng không làm được.

Sau này hắn hẳn sẽ vứt bỏ thân phận mangaka... Nhưng vẫn phải nhìn những gì hắn đã tạo ra trong ba năm qua, biết đâu có thể tìm được manh mối khiến tính cách của hắn chuyển biến lớn như vậy?

Hứa Kỳ Tịch mở bản thảo manga ra, lại tùy ý mở ra web xem phim, bấm vào các bộ phim mình đã từng theo dõi. anh đã sớm rất quen thuộc kỹ năng làm hai việc cùng một lúc này rồi.

Rất nhanh... Hứa Kỳ Tịch đã phát hiện ra một trong những lợi ích của việc mất trí nhớ ba năm.

Ba năm trước, hàng loạt phim điện ảnh, phim truyền hình, anime, tiểu thuyết, truyện tranh, … mà hắn đau khổ theo dõi đã kết thúc, thậm chí còn có phần hai, phần ba.

Ba năm, đây là một sự tích lũy ròng rã ba năm!

Một loại hạnh phúc vi diệu xông lên đầu hắn.

Đứt quãng đến ba năm sau, nếu nhìn từ góc độ này thì vẫn là rất không tồi

...

Nửa tiếng sau.

Tìm kiếm đã kết thúc, kết quả tìm kiếm hiện ra.

- Xong rồi à?

Hứa Kỳ Tịch tùy tay nhấn một chút, vài cái thư mục hiện lên trước mắt.

« Bản thiết kế - Phiên bản chỉnh sửa »

« Bản thiết kế - Phiên bản tinh chỉnh »

« Bản thiết kế - Phiên bản chỉnh sửa lại »

« Bản thiết kế - Phiên bản chỉnh sửa lại lần nữa »

« Bản nếu sửa lần nữa thì mình sẽ chết »

« Bản chung cực, tuyệt đối sẽ không sửa nữa »

« Bản đã chết · thấy thần hào »

Hứa Kỳ Tịch nhìn thoáng qua kết quả tìm kiếm:

-...

Chỉ với vài cái tiêu đề ngắn ngủi thôi mà đã có thể làm người ta tưởng tượng ra một cố sự nhỏ đầy chua xót của một nhà thiết kế.

Cái này cần rụng bao nhiêu tóc mới có thể mân mê ra nhiều bản thiết kế đến như vậy?

Hứa Kỳ Tịch không khỏi giơ tay sờ trán.

Hình như mép tóc thật sự lùi lại một chút rồi?

- Mình phải chú ý bảo dưỡng phương diện này, mình còn trẻ, không thể hói nhanh như vậy được.

Suy nghĩ một lúc, Hứa Kỳ Tịch bấm vào thư mục sau cùng « Bản đã chết · thấy thần hào ».

Anh muốn nhìn sau khi thứ này được lắp ráp xong thì sẽ có hiệu quả như thế nào, có đáng giá để mình hi sinh nhiều tế bào não như vậy hay không.