Phát Thanh Khủng Bố

Chương 1249. Chị cả đã chọn chúng tôi 1

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Chương 1249: Chị cả đã chọn chúng tôi 1

Bên bờ sông Hoàng Phổ, đêm tối lạnh lẽo, nước sông không ngừng vỗ vào bờ, dồn đống những tầng bọt nước màu trắng, tản ra mùi hôi tanh nhẹ, những thứ này đều phải đợi công nhân vệ sinh môi trường có chuyên môn tới dọn dẹp.

Thành phố có nổi tiếng và lộng lẫy đến đâu, chỉ cần là nơi có người sinh sống đều sẽ để lại những vết dơ bẩn, đây cũng là điều không có cách nào tránh được, cùng một đạo lý với người đẹp có xinh đẹp dường nào thì cô ta vẫn sẽ đau bụng đi ngoài cả đấy thôi.

Hải thiếu gia ngồi bên bờ sông, bên cạnh là hai chai bia, uống hết ngụm này tới ngụm khác, nửa đêm trước, anh ta kiên quyết tự cho là đúng đứng trước mặt Gia Thố, sau đó Gia Thố trực tiếp thăng cấp thành thính giả cao cấp ngay trước mặt anh ta, hơn nữa còn mô phỏng giọng điệu của Tô Bạch nói với mình một câu đó.

Đối với Hải thiếu gia mà nói, nếu như anh ta có thể đối diện một cách bình tĩnh như nước, vậy anh ta đã là thánh nhân rồi.

Trong tính cách của anh ta, thật ra mang theo một loại tự tôn và cơ chế tự bảo vệ mình cực mạnh, thoạt nhìn rất không để ý đến lời phán xét của thế giới bên ngoài đối với phong cách đàn ông nữ tính của mình, ta làm theo ý ta, nhưng càng là như vậy, anh ta càng kiên trì với loại tự ý thức hơn.

“Ha ha…” Hải thiếu gia cười một tiếng, sau đó cúi đầu.

Anh ta còn nhớ lúc trước ở dưới đáy biển Tần Hoàng bị Tô Bạch đá một cước vào thân dưới, mà mới vừa rồi thôi, anh ta bị một người bạn cùng nhà của Tô Bạch trực tiếp giẫm lên mặt thăng cấp một cách dứt khoát như vậy, dứt khoát đến mức khiến bản thân anh ta cũng cảm thấy giống như đang nằm mơ, một ngưỡng cửa đó người kia đã bước qua như vậy, không kinh thiên cũng không đồng địa, thậm chí… còn rất bình tĩnh.

Có lẽ mình không nên quen biết đám người Tô Bạch, vì so với bọn họ mình quả thật có hơi tồi tệ.

Hải thiếu gia biết bây giờ tâm thái của mình không ổn, là biểu hiện mất cân bằng khi chịu phải đả kích, nhưng anh ta lại không thể khống chế được loại mất cân bằng của cảm xúc này, cùng một đạo lý với mỗi một dân thuốc lá đều biết hút thuốc lá có hại cho sức khỏe vậy.

Bên cạnh Hải thiếu gia đặt một cái mặt nạ, mặt nạ màu đỏ có hơi giống với mặt nạ Kinh kịch.

Bia, uống từng hớp một liên miên, nhưng tâm trạng của Hải thiếu gia vẫn không thể ổn định lại nổi, ngược lại càng lúc càng nóng nảy hơn.

Trên mặt anh ta khi thì oán độc, khi thì trào phúng, khi thì sợ hãi, khi thì dữ tợn, dường như có rất nhiều con người nhỏ đang đánh nhau trong nội tâm anh ta.

Anh ta biết tại sao mình lại đi quan sát Gia Thố, cũng biết tại sao mình không nhịn được mà bước tới trước mặt Gia Thố nói với anh ta, tôi đang quan sát anh, hơn nữa còn muốn chỉ dạy anh.

Nhưng Hải thiếu gia không thể nói ra tại sao, thật sự không thể nói, vì một khi nói ra hoặc là tiết lộ dù chỉ một chút cũng sẽ là một tai họa ngập đầu chân chính đối với Hải Mai Mai anh ta.

“Một mình uống rượu bi ai như vậy.” Một giọng nói đàn ông trong trẻo truyền tới từ phía sau.

Hải Mai Mai quay đầu lại, nhìn thấy một thanh niên mặc áo sơ mi màu trắng trông có vẻ trẻ tuổi giống như học sinh cấp ba, đang bước chậm rãi về phía mình.

Người tới quả thật là một học sinh cấp ba.

“Cái mũi chó của cậu thật linh.” Hải thiếu gia không mặn không nhạt đáp lại một câu, mà đúng lúc này chiếc mặt nạ bên cạnh anh ta lại từ từ biến mất.

Người tới là Thần Quang.

Là một học sinh trường trung học nào đó ở Thành Đô.

Nếu như nói người bắt mắt nhất trong cô nhi viện này là ai, vậy Lệ Chi chắc chắn là số một hoàn toàn xứng đáng, nhưng người tiếp theo là ai?

Chính là Thần Quang, vì cậu ta là thính giả cao cấp duy nhất trong cô nhi viện ngoại trừ Lệ Chi.

Hải Mai Mai vẫn còn nhớ trước đó mấy người kia từng nói với mình sau này bọn họ chỉ nghe mệnh lệnh của chị cả thông qua Thần Quang tuyên bố, chứ không nghe của mình nữa.

Thần Quang ngồi xuống bên cạnh Hải Mai Mai, trông có vẻ rất bình tĩnh, cậu ta rất trẻ, trẻ đến đáng sợ, nhưng trên người cậu ta lại lộ ra vẻ chín chắn ưu tú hơn cả người trưởng thành.

“Bọn họ đã tới tìm anh chưa?” Thần Quang hỏi.

“Ha ha, tranh lớp đoạt quyền ấy hả, đừng nói với tôi đột nhiên cậu tới Thượng Hải cũng là vì chuyện này đấy nhé.” Hải Mai Mai lại tu mạnh một hớp bia: “Cậu chắc hẳn không đến mức nóng vội như vậy đâu.”

“Tôi quả thật không nóng vội như vậy, trên thực tế các anh đều cho rằng có thể trở thành người phát ngôn cho chị cả ở trong thế giới hiện thực là một loại vinh dự, hơn nữa có thể nhận được lợi ích, nhưng hình như chỉ có một mình tôi không cho là vậy.

Nhưng bây giờ có vẻ như các anh đang có suy nghĩ áp đặt chuyện mà tôi không thích lên người tôi.” Thần Quang nói với vẻ rất chân thành.

Trong thời điểm này, cậu ta quả thật không cần thiết phải chơi trò dối trá gì.

“Bằng không thì sao?” Hải Mai Mai lại mở một chai bia: “Chị cả, dù sao chị ta cũng là chị cả.”

“Có vài chuyện, anh thật sự không cảm giác được sao?” Thần Quang ngồi xuống bên cạnh Hải Mai Mai, tự mình cầm một chai bia lên kết quả lại bị Hải Mai Mai trực tiếp giành qua.

“Vẫn còn là trẻ đi học, uống rượu hại não lắm.”

Thần Quang cười, cảm giác này giống như trước kia khi mọi người chưa trở thành thính giả.

Cậu ta nhớ khi đó mỗi lần Hải Mai Mai làm kiêm chức kiếm tiền đều sẽ mang cho mình đi ăn KFC, mà tình cảm khi đó quả thật là lúc đơn thuần và chân thành nhất. Một đám trẻ lớn lên trong cô nhi viện, sau khi cô nhi viện đóng cửa sống nương tựa vào nhau, không dễ gì mà tồn tại được trong xã hội này, muốn sống một cách có thể diện lại càng không dễ hơn, cậu ta là một người nhỏ nhất, sự quan tâm nhận được hiển nhiên cũng nhiều nhất.