Phát Thanh Khủng Bố

Chương 1250. Chị cả đã chọn chúng tôi 2

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Chương 1250: Chị cả đã chọn chúng tôi 2

“Nói đi, cậu tới Thượng Hải làm gì?” Hải Mai Mai vốn muốn nói một câu tại sao không yên ổn đi học, đừng có chạy lung tung, nhưng nghĩ lại vẫn không nói như vậy, anh ta sợ Thần Quang cho rằng mình lấy tình cảm và chuyện trước đây ra chơi trò tình cảm.

“Tới nhìn.” Thần Quang nắm một vốc cát, nhìn cát lại từ từ chảy qua kẽ tay mình.

“Nhìn gì? Nhìn trò cười của tôi sao?” Bây giờ Hải Mai Mai quả thật rất nhạy cảm.

“Ha ha.” Thần Quang nở nụ cười, lắc đầu: “Tôi không nhàm chán đến vậy, hơn nữa tôi cũng không biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra trên người anh, chỉ cảm thấy hiện tại anh rất chán chường, giống như chịu phải một đả kích to lớn.”

“Quả thật đã chịu đả kích đấy, vừa rồi trên một cây cầu vượt, tôi chuẩn bị dạy cho một người có thâm niên biết nên đi cảm nhận tâm cảnh chân chính thế nào.”

Nói đến đây, Hải Mai Mai dừng lại, vì cảnh tượng Gia Thố thăng cấp và lời mà anh ta nói cuối cùng đến bây giờ vẫn rõ ràng đến vậy, loại cảm giác bị vả mặt “bốp bốp bốp” đó thật sự không thể quên được, cũng rất khó tiêu tan được.

“Sau đó thì sao?” Rõ ràng Thần Quang cảm thấy rất hứng thú với chuyện tiếp sau đó: “Lẽ nào người có thâm niên đó đột nhiên thăng cấp thành thính giả cao cấp trước mặt anh sao?”

Hải Mai Mai không đáp mà uống liền vài hớp bia.

Thần Quang hơi sững sờ, cười khổ nói: “Xin lỗi, lẽ nào suy đoán của tôi là thật?”

Hải Mai Mai tiếp tục im lặng, uống bia như cũ.

“Vậy anh cũng xui quá rồi.” Thần Quang an ủi, nhưng lời an ủi này lại mang theo ý cười rõ ràng.

Hải Mai Mai đứng dậy, thân hình hơi lảo đảo, anh ta cố tình không để sức mạnh của mình hóa giải tác dụng của cồn, anh ta muốn cho mình say một chút.

“Loại chuyện bị vả mặt này chỉ có thể nói vận may không tốt mà thôi.” Thần Quang mở miệng bảo.

“Nếu như cậu chỉ đặc biệt từ Thành Đô tới Thượng Hải để nói những lời vô nghĩa này với tôi, vậy bây giờ cậu có thể đi.” Hải Mai Mai nổi giận.

Thần Quang đứng dậy, phủi cát dính trên quần mình, đáp: “Thật ra, điều càng khiến tôi tò mò hơn là tại sao anh lại không nhịn được mà bước tới trước mặt người đó, còn muốn đi chỉ dạy anh ta?”

“Cái đó không cần cậu quản.” Hải Mai Mai vung tay với vẻ nóng nảy, dự định rời đi.

Lại đúng lúc này cả người Thần Quang hóa thành một tia sáng màu trắng trực tiếp lao tới trước mặt Hải Mai Mai, cả người Hải Mai Mai giống như bị điện giật, cơ thể bay ngược ra sau, lập tức một cãi rãnh sâu bị đào ra trên nền xi măng bên bờ biển.

Hải Mai Mai ở bên dưới, Thần Quang ở bên trên, một tay của Thần Quang bóp cổ Hải Mai Mai thật chặt.

“Cậu điên rồi!” Hải Mai Mai gào lên giận dữ với Thần Quang.

“Người điên là anh, là bọn họ thì có!” Thần Quang gào thét, lúc này trên mặt cậu ta lộ ra một vẻ điên cuồng.

Hải Mai Mai ngây người, anh ta chưa bao giờ từng nhìn thấy em trai nhỏ ở bên cạnh mình trước đây sẽ có vẻ mặt này, tuy rằng anh ta biết rõ một khi con người trở thành thính giả chắc chắn sẽ xuất hiện sự thay đổi rất lớn, mà lúc này cậu học sinh cấp ba đang đè trên người mình đã không còn là em trai nhỏ lúc đầu đó nữa, mà là một thính giả cao cấp, nhưng anh ta vẫn không có cách nào lồng ghép hình tượng của hai người hiện tại lại trong trong đầu mình.

“Rốt cuộc, rốt cuộc sao vậy?” Hải Mai Mai từ bỏ giãy dụa, đương nhiên anh ta cũng không giãy ra được, tác dụng tê dại của chất cồn anh ta có thể hoàn toàn xua tan đi hết, lúc này anh ta rất tỉnh táo.

“Nói cho tôi biết tại sao anh lại không nhịn được mà nói những lời này với người có thâm niên đó.” Giọng điệu của Thần Quang không phải hỏi mà là chất vấn.

“Tại sao? Tại sao tại sao?” Ánh mắt của Hai Mai Mai có hơi lập lòe.

Thần Quang dán sát gương mặt mình vào mặt của Hải Mai Mai, bây giờ cơ thể của hai người đàn ông đè vào nhau nhưng không hề có một chút mập mờ nào cả, trên người Thần Quang chỉ còn lại một thứ gọi là tiêu điều.

“Anh Hải, nếu anh không nói cho tôi thì tôi sẽ giết anh, tôi tới để tìm đáp án, nếu như không thể tìm được đáp án tôi sẽ phát điên lên mất, thật đấy, giống như tên điên biết nổi điên mà anh đã từng nhắc tới với tôi ngày trước.”

Hải Mai Mai vẫn im lặng, nhưng cuối cùng anh ta vẫn mở miệng: “Chuyện đó có liên quan đến chị, chị không cho tôi nói, tôi không thể nói.” Hải Mai Mai thở dài: “Cậu chắc hẳn có thể hiểu được.”

Thần Quang cười lạnh, cậu ta đứng dậy khỏi người của Hải Mai Mai, gió xung quanh bắt đầu càng ngày càng lớn, một luồng không khí khó hiểu nghe theo lời kêu gọi của Thần Quang mà ngưng tụ lại, hơn nữa trung tâm cơn lốc còn là vị trí của Hải Mai Mai.

“Cậu… cậu thật sự muốn giết tôi?” Hải Mai Mai nói với vẻ khó tin, anh ta không ngờ đứa em trai nhỏ này sẽ có một ngày phóng ra sát khí dày đặc như vậy với mình.

“Anh Hải, anh có từng nghĩ đến một chuyện chưa?” Thần Quang vừa tiếp tục ngưng tụ ra gió lốc vừa rất bình tĩnh nói: “Đó chính là lúc trước chú viện trưởng và dì viện trưởng mở cô nhi viện này là để tìm một người thích hợp nhất.

Rõ ràng, bọn họ đã chọn chị cả.

Nhưng chúng ta thì sao?”

“Rốt cuộc cậu muốn nói gì?” Làn da trên mặt Hải Mai Mai bị gió thổi đến biến hình, nhưng lúc này anh ta trừng to mắt, nhìn chằm chằm vào Thần Quang, nhìn một cách gắt gao.

“Ha ha…” Lúc này đột nhiên hốc mắt của Thần Quang lại có hơi ướt nhòe, chậm rãi đáp: “Chú hiệu trưởng và dì hiệu trưởng đã chọn chị cả.

Sau đó, chị cả đã chọn chúng tôi!”