Phản Phái: Ta Cầu Nguyện Vọng Cừu Nhân Được Gấp Đôi

Chương 2. Nam chính số một xuất hiện, hắn ta cũng trọng sinh

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Rượu qua nửa, cuối cùng cũng vào chủ đề chính.

Tống Vũ Tinh buông dao nĩa xuống, nói với vẻ hơi mong mỏi và khẩn cầu: “Lâm công tử, lần này ta hẹn ngươi ra đây chủ yếu là có một chuyện quan trọng, hy vọng có có được sự giúp đỡ của ngươi!”

“Chuyện gì, nói đi, có thể giúp thì ta nhất định sẽ giúp!” Lâm Bắc Phàm cũng đặt dao nĩa xuống, nghiêm túc lắng nghe.

“Là như vậy…” Tống Vũ Tinh nói ra vấn đề gặp phải ở bệnh viện.

“Tình hình là như thế! Trước mắt, tài chính ở bệnh viện chúng ta khá khó khăn, nhưng mức thu mua đợt này lại khá lớn, đến một trăm hai mươi triệu! Nếu rút tiền ra để mua sẽ ảnh hưởng đến việc vận hành bình thường của bệnh viện chúng ta! Cho nên chúng ta muốn mua chịu một lô thiết bị này, hy vọng Lâm công tử có thể giúp chúng ta dàn xếp việc này một chút! Chúng ta đảm bảo trong vòng nửa năm nhất định sẽ trả xong khoản tiền này, hơn nữa còn có thể tính lãi dựa theo lãi suất vay tiền hiện tại của ngân hàng!” Tống Vũ Tinh nói với vẻ thành khẩn.

Lâm Bắc Phàm gật đầu: “Được, ta sẽ nói giúp ngươi!”

Nói rồi hắn cầm di động lên, hai tay linh hoạt gửi một tin nhắn.

Sau một lúc, hắn cất điện thoại đi và nói: “Ta đã liên hệ với giám đốc phòng tiếp thị, bọn họ nói không thành vấn đề! Ngày mai, ngươi chỉ cần mang chứng minh thư tới tập đoàn của ta, dựa theo quy trình mà làm là được!”

“Thế là xong?” Tống Vũ Tinh mang vẻ mặt ngơ ngác.

“Đương nhiên, cũng không phải chuyện khó gì!”

“Ngươi không có… yêu cầu gì khác sao?” Tống Vũ Tinh không dám tin.

Lâm Bắc Phàm cười ha ha: “Cần yêu cầu gì nữa? Ai cũng có lúc tài chính túng thiếu mà! Ta giúp ngươi, ngươi giúp ta, làm ăn không phải là như thế sao? Ta tin bệnh viện Tống thị nhất định có thể phất lên nhanh chóng dưới sự quản lý của Tống tiểu thư đây! Đợi lúc các ngươi phát triển lại quan tâm đến chuyện làm ăn của gia đình ta một chut là được!”

“Nhất định, nhất định rồi! Ta kính Lâm công tử một ly!” Tống Vũ Tinh vui vẻ cầm rượu nho lên.

Lâm Bắc Phàm cũng cầm rượu nho lên: “Cạn ly!”

Chuyện quan trọng đã giải quyết xong, cả người Tống Vũ Tinh đều thả lỏng hẳn.

Bàn tay đẹp cầm cốc rượu nho lắc nhẹ, cười rạng rỡ nhìn Lâm Bắc Phàm.

“Lâm công tử, ta phát hiện ra ngươi không giống trong lời đồn cho lắm!”

“Trong lời đồn ta là người thế nào?”

“Trong lời đồn thì ngươi là một cậu ấm bất tài, cả ngày ăn chơi lêu lổng, chỉ biết ngửa tay xin tiền bố mẹ! Nhưng bây giờ xem ra hoàn toàn không giống! Cảm giác mà ngươi cho ta giống một quý ông nho nhã lịch sự, vừa giống một học giả rất giàu kiến thức, vừa giống một người già thong thả ung dung nhìn thấu mọi việc…”

Tống Vũ Tinh lắc đầu: “Cảm giác mà ngươi cho ta quá kỳ quái! Ngươi có thể nói cho ta biết đâu mới là ngươi chân chính không?”

Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Đều là ta hết!”

Tống Vũ Tinh ngạc nhiên: “Đều là ngươi?”

“Đều là ta! Cậu ấm bất tài là ta, quý ông nho nhã lịch sự là ta, học giả giàu kiến thức là ta, người già nhìn thấu mọi việc cũng là ta! Dù sao chỉ cần cần thiết, chỉ cần vui vẻ thì ta có thể là bất cứ ai! Về phần người khác thấy thế nào thì ta không quan tâm! Bởi ta không sống vì bọn họ!”

Trong lòng Tống Vũ Tinh hơi dao động.

Hóa ra hắn là một người đàn ông sống thuận theo bản tính!

Không biết tại sao nhìn người đàn ông trước mắt này, nàng lại hơi rung động, chợt nói với vẻ hơi xấu hổ: “Lâm công tử, ngươi không cần gọi ta là Tống tiểu thư đâu, quá xa cách! Cứ gọi thẳng ta là Vũ Tinh đi, hoặc gọi ta một tiếng Tống tỷ cũng được! Vì ta lớn hơn ngươi! Ha ha!”

“Vậy ngươi cũng không cần gọi ta là Lâm công tử, cứ gọi thẳng tên ta, hoặc gọi ta là Tiểu Phàm cũng được!”

“Được! Chúng ta kết bạn Wechat đi, sau này cũng tiện liên lạc!”

“Để ta quét ngươi cho!”

Cứ như vậy, mối quan hệ của hai người từ người xa lạ đã tiến lên một bước, trở thành bạn bè.

Sau đó chính là tiếp tục ăn tối vừa nói vừa cười.

Nhưng thi thoảng Lâm Bắc Phàm vẫn nhìn về phía cửa nhà hàng.

Sao nam chính Tiêu Thần vẫn chưa tới nữa?

Lúc này có một người đàn ông anh tuấn đeo kính râm và đội mũ đang trốn ở góc xa, hai mắt bốc hỏa.

“Vậy mà đôi cẩu nam nữ các ngươi lại cấu kết với nhau! Nhất là ả tiện nhận Tống Vũ Tinh này, rõ ràng là vị hôn thê của mình mà lại lăng nhăng tằng tịu, không giữ đạo vợ chồng! Kiếp này ta nhất định sẽ cho các ngươi biết mặt!”

Người này chính là nam chính Tiêu Thần, truyền nhân của thần y Quỷ Cốc, đồng thời còn là vị hôn phu định hôn từ trong bụng mẹ của Tống Vũ Tinh.

Không sai, hắn ta cũng trọng sinh nốt.

Trọng sinh về giai đoạn đầu của câu chuyện, lúc mà y thuật của hắn ta đại thành, xuống núi nương nhờ vị hôn thê.

Tuy rằng từ nhỏ đến lớn chưa từng gặp mặt nhau lần nào nhưng từ lần đầu tiên nhìn thấy Tống Vũ Tinh, hắn ta đã coi đối phương thành vợ mình rồi, nhìn thấy đối phương ra ngoài vẫn luôn một đường bám theo, lại phát hiện ra người nữ nhân của mình và một nam nhân tuấn tú khác vừa nói vừa cười, trông vô cùng thân mật.

Vì thế hắn ta ghen ghét đố kỵ, không nhịn được mà ra tay.

Vốn tưởng dựa vào năng lực và thân phận truyền nhân của Quỷ Cốc này của mình có thể nhẹ nhàng thu phục được đối phương, kết quả lại bị đối phương đánh sấp mặt.

Sau này trong đủ trận quyết đấu đều bị đối phương đàn áp, thua đến mức tơi bời hoa lá!

Người nữ nhân của mình – Tống Vũ Tinh cũng dần rời bỏ hắn ta mà đi, dựa vào cái ôm của đối phương.

Hắn ta cũng không tài nào hiểu được, rõ ràng là một cậu ấm nhà giàu bất tài sao lại đáng sợ như thế?

Điều may mắn là ông trời cho hắn ta cơ hội sống lại!

Trọng sinh chính là đãi ngộ của nhân vật chính mà!

Sống lại một lần, biết hết toàn bộ cốt truyện, ta không tin không đấu lại được ngươi!

“Tiêu Thần ta xin thề!”

“Đời này kiếp này, ta nhất định phải khiến Lâm Bắc Phàm ngươi trả giá!”

“Ta phải khiến ngươi khuynh gia bại sản!”

“Ta phải khiến ngươi lưu lạc đầu đường xó chợ, ở bên đường ăn xin!”

“Ta phải khiến ngươi nôn ra gấp mười lần những gì ngươi đã nuốt cho ta!”

“Còn cả Tống Vũ Tinh nữa, chỉ có thể là của ta!”

Sau khi thề thốt xong, hắn ta chăm chú nhìn hai người đối diện với sắc mặt nặng nề.

Đây là một đoạn tình tiết vô cùng quan trọng.

Trong đoạn tình tiết này, sau khi hai người dùng bữa tối sẽ đi đến hợp tác, đồng thời mối quan hệ cũng nhanh chóng phát triển.

Cho nên hắn ta nhất định phải phá ngang cuộc hợp tác này thì mới có thể giảm thiểu cơ hội tiếp xúc của bọn họ.

Mà hắn ta đã có cơ hội này.

Nhưng phá ngang kiểu gì giờ?

Đó chính là khiến Lâm Bắc Phàm bị bệnh!

Tốt nhất là bệnh không dậy nổi!

Như vậy Lâm gia sẽ trách tội lên người Tống Vũ Tinh!

Hợp tác hiển nhiên sẽ thất bại!

Tống Vũ Tinh và Tống gia rơi vào trong nguy cơ, hắn ta có thể nhân cơ hội mà chen chân vào.

Dựa vào y thuật nghịch thiên của mình, hắn ta không chỉ có thể có được trái tim người đẹp mà còn có thể có được sự ủng hộ của Tống gia!

Bây giờ giữa đôi bên vẫn chưa quen biết, chính là lúc để ra tay!

Kế hoạch quá ư là hoàn hảo!

Lòng nghĩ thế, trong tay Tiêu Thần có thêm một cây kim.

Bác sĩ có thể cứu người nhưng cũng có thể giết người!

Chỉ cần cây kim này cắm vào da của đối phương vậy tất cả mọi thứ đều sẽ đại công cáo thành!

Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh, hắn ta giả bộ thành một vị khách say rượu, lảo đảo đi qua.

Bởi vì động tĩnh khá lớn nên Lâm Bắc Phàm quay đầu qua nhìn, hắn hơi ngạc nhiên.

“Nam chính Tiêu Thần tới rồi, sao lại biến thành bộ dáng này vậy?”

“Bỏ đi! Mặc kệ hắn! Nếu đã tới, vậy cũng đến lúc thử hiệu quả cầu nguyện rồi!”

“Nghĩ thôi cũng thấy kích động rồi!”

Lâm Bắc Phàm lại có hơi nôn nóng.

“Hệ thống, ta cầu….”