Phản Phái: Ta Cầu Nguyện Vọng Cừu Nhân Được Gấp Đôi

Chương 1. Nguyện vọng của ta, kẻ thù được gấp đôi

Chương sau

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

“Lại về nữa rồi!”

Trong một phòng làm việc sang trọng, một thanh niên trẻ có gương mặt tuấn tú thở dài một tiếng.

Tên của thanh niên này là Lâm Bắc Phàm, năm nay hai mươi tuổi, xuyên vào trong thế giới được tạo thành bởi vô số tác phẩm văn mạng đô thị, trở thành nhân vật phản diện nho nhỏ lụn bại bị nhân vật chính làm màu vả mặt.

Chỉ biết đòi tiền cha mẹ, không học vấn không nghề nghiệp, cả ngày ăn chơi lêu lổng, chuyên rước thị phi.

Thích nữ chính số một Tống Vũ Tinh, vì vậy mà chống lại nam chính số một, bị hắn ta làm màu vả mặt.

Mới đầu còn khá có lý trí, nhưng cùng với thất bại càng ngày càng nhiều mà dần mất đi lý trí, làm ra rất nhiều chuyện khiến người vô cùng tức giận, ầm ĩ đến mức tan nhà nát cửa.

Tuy rằng sống đến cuối cùng nhưng cũng điên luôn, bị nhốt vào trong viện tâm thần!

Một cốt truyện vô cùng cũ rích và tầm phào.

Thế nhưng hắn biết trước hướng đi của tình tiết cốt truyện sẽ còn đi con đường cũ nữa sao?

Đương nhiên là không rồi!

Cũng may, hắn đã xuyên qua còn ràng buộc với một hệ thống, tên là hệ thống cầu nguyện.

Chính là hệ thống có thể giúp người thực hiện nguyện vọng ấy.

Nghe ra cũng rất tốt rất mạnh đấy chứ, nhưng lại có ba khuyết điểm.

Thứ nhất, mỗi ngày chỉ có thể thực hiện một nguyện vọng.

Thứ hai, chỉ có thể cầu nguyện cho mình, nguyện vọng chỉ có thể thực hiện lên người mình chứ không thể cho người khác.

Ví dụ như ngươi cầu cho cơ thể của cha mẹ mình khỏe mạnh, không được.

Ngươi cầu cho mình được khỏe mạnh thì lại được.

Thứ ba, nguyện vọng nhất định phải phù hợp với pháp tắc cơ bản, không thể vượt qua phạm vi đô thị, hơn nữa chỉ có thể duy trì hai mươi tư giờ.

Ngươi cầu nguyện trường sinh bất tử, thọ cùng trời đất…

Làm ơn đi, nơi này là đô thị chứ không phải huyền huyễn tu tiên, nguyện vọng này không thể thực hiện được.

Cho dù có mấy khuyết điểm này nhưng cũng không tổn hại gì đến năng lực của nó.

Vì thế hắn dựa vào năng lực của hệ thống và cả thao tác trâu bò của mình, bất cẩn một cái đã chơi chết toàn bộ nhân vật chính, trở thành nhân vật phản diện cuối cùng, khuấy đảo toàn bộ tuyến thế giới.

Thiên đạo tái hiện lại cốt truyện còn cho Lâm Bắc Phàm một lời nguyền.

Cứ hễ nguyện vọng nào mà hắn xin thì kẻ thù đều sẽ được gấp đôi!

Nói trắng ra là nguyện vọng mà hắn có được thông qua hệ thống đều sẽ ứng nghiệm gấp đôi lên người nhân vật chính.

Ngươi sống tốt, vậy kẻ thù của ngươi còn sống tốt hơn.

Ngươi có được nhiều thứ vậy kẻ thù của ngươi càng có được nhiều hơn!

Cuối cùng sẽ quay ngược lại làm màu, vả mặt ngươi!

Ngươi đã định trước chỉ có thể trở thành đá lót đường!

Lâm Bắc Phàm cười ha ha: “Đây là muốn làm khó ta sao?”

Lúc này cửa bị đẩy ra, một cô nàng đeo mắt kính có dáng người thướt tha, dung mạo rất đẹp đi vào trong.

“Cậu Lâm, cô Tống của công ty Tống thị hẹn ngươi cùng dùng bữa tối, địa điểm là nhà hàng Hải Dương, thời gian là tám giờ! Xin hỏi ý của ngươi thế nào?”

Cô Tống của công ty Tống thị thật ra chính là nữ chính số một Tống Vũ Tinh.

Một cô gái tài sắc vẹn toàn, một trong hai bông hoa vàng của thành phố Ma Hải.

Nhà bọn họ mở bệnh viện, trước mắt có một lô thiết bị lớn đã cũ cho nên muốn thu mua một lo thiết bị y tế mới, thế nhưng phương diện tài chính lại vô cùng túng thiếu.

Nhà Lâm Bắc Phàm vừa vặn lại kinh doanh về phương diện này.

Vì thế đối phương hẹn hắn ra ngoài ăn cơm là muốn thông qua quan hệ của hắn để mua chịu thiết bị.

Cũng chính trong một đêm này, Lâm Bắc Phàm trong nguyên tác lần đầu tiên gặp được Tống Vũ Tinh tỏ ra vô cùng kinh ngạc, đưa ra một suy nghĩ không an phận, kêu đối phương làm bạn gái của mình, bằng không sẽ không đồng ý.

Sau đó, nhân vật chính số một nhảy ra vả mặt bôm bốp.

Từ đó về sau hai bên đấu nhau như thế, tình tiết câu chuyện mở ra.

Đương nhiên, Lâm Bắc Phàm đã xuyên vào đây hiển nhiên sẽ không đi theo cốt truyện, ngược lại sẽ chơi chết nhân vật chính.

Trò chơi thú vị đương nhiên phải cày lần hai rồi!

Lâm Bắc Phàm hào hứng gật đầu: “Được, ta sẽ đến cuộc hẹn! Giúp ta trả lời nàng đi!”

“Vâng, cậu Lâm!”

Đến tám giờ tối, Lâm Bắc Phàm đúng giờ tới nhà hàng Hải Dương, gặp được nữ chính số một trong truyền thuyết Tống Vũ Tinh.

Thực tế đây không phải lần đầu tiên hắn gặp nàng.

Nhưng một lần nữa gặp lại vẫn vô cùng kinh ngạc.

Chiều cao một mét bảy hai, dáng người thướt tha duyên dáng, làn da trắng trẻo, ngũ quan tinh tế, mái tóc đen dài phủ lên vai, mặc bộ tây trang nữ màu trắng đơn giản trên người nhưng từ trong ra ngoài lại lộ ra khí chất tao nhã.

Lúc này, Tống Vũ Tinh cũng cảm thấy ngạc nhiên như vậy.

Đối phương sở hữu dung mạo mà đến cả nữ giới cũng phải ghen tỵ, sạch sẽ trong trẻo mà không bóng bẩy, ánh mắt nhìn nàng từ đầu đến cuối đều ôn hòa, không hề có quá nhiều tạp niệm, hoàn toàn không phù hợp với hình tượng phá gia chi tử trong truyền thuyết!

Rốt cuộc là tin đồn có nhầm lẫn hay là đối phương che giấu quá sâu?

Nàng không nghĩ quá nhiều, hai người trò chuyện với nhau.

Lâm Bắc Phàm xin lỗi trước: “Cô Tống, thật ngại quá, ta tới muộn.”

Tống Vũ Tinh mỉm cười: “Ta cũng vừa mới tới thôi! Ta vẫn chưa chọn món, ăn chút gì chứ?”

“Khách theo chủ vậy!”

“Ngươi khách sáo quá, ta mời, vẫn nên là ngươi chọn món đi!”

Từ chối không được, Lâm Bắc Phàm nhận thực đơn, nói với nhân viên phục vụ: “Xin chào, ta muốn một phần thăn phi lê, chín bảy phần! Gan ngỗng một phần nữa… ngoài ra thêm hai ly hồng trà, phải nóng! Cảm ơn!”

Tống Vũ Tinh ngồi đối diện vô cùng ngạc nhiên: “Cậu Lâm, món ngươi chọn đều là món mà ta thích! Sao ngươi biết hay vậy?”

Lâm Bắc Phàm thầm nghĩ, đương nhiên là ta biết rồi!

Ngươi là vợ ta, trên người ngươi có bao nhiêu nốt ruồi ta còn biết nữa là!

Chẳng qua bây giờ cốt truyện luân hồi, đôi bên vẫn chưa biết nhau, đương nhiên không thể nói như vậy rồi.

Hắn mỉm cười: “Ta đoán thôi! Không ngờ lại đoán đúng!”

Tống Vũ Tinh cười khanh khách: “Ngươi thật lợi hại! Nhưng vẫn đoán sai một chút, ta thích uống hồng trà lạnh hơn!”

Lâm Bắc Phàm vẫn mỉm cười như cũ: “Gần đây dạ dày của ngươi không tốt, vẫn nên uống nóng thì hơn!”

Ánh mắt của Tống Vũ Tinh hơi dao động: “Sao ngươi biết dạ dày của ta không tốt? Không phải lại đoán đấy chứ?”

“Lần này không phải, ta nhìn ra được từ khí sắc của ngươi!” Lâm Bắc Phàm không nhanh không chậm đáp: “Vành mắt của ngươi khá đen, môi lại khá khô! Trong này điều hòa để hai mươi lăm độ nhưng ngươi lại khoác một lớp áo khoác, cơ thể phát lạnh! Vừa rồi ngươi còn liên tiếp xoa bụng mình, rõ ràng cảm thấy bụng hơi trướng…”

Hắn nói một tràng, cuối cùng tổng kết: “Cho nên, tổng hợp lại mà xét thì đây là dạ dày khó chịu do ăn uống không có quy luật cộng thêm thường xuyên thức đêm tạo thành!”

Ánh mắt của Tống Vũ Tinh lại càng ngạc nhiên hơn: “Đều để ngươi nhìn ra hết rồi, lợi hại quá! Có phải ngươi là chuyên gia khám trung y không?”

“Chưa từng học qua, chỉ hơi hiểu một chút thôi!” Lâm Bắc Phàm khiêm tốn đáp.

Tiếp đó, hai người vừa ăn vừa nói.

Càng nói, Tống Vũ Tinh càng cảm thấy kinh ngạc.

Không phải mọi người đều nói hắn là một tên bất tài, chỉ biết ăn chơi đàng điếm hay sao?

Sao bây giờ thoạt nhìn hoàn toàn khác hẳn vậy?

Hỏi gì cũng có thể trả lời được!

Cái gì cũng tinh thông hết!

Chủ đề gì cũng có thể tiếp được!

Không chỉ phương diện y học mà phương diện kinh tế, phương diện khoa học xã hội, phương diện khí tượng, phương diện giải trí, thậm chí ngay cả phương diện triết học lãng xẹt cũng có thể nói đâu ra đấy!

Cảm giác còn lợi hại hơn cả một người học hai bằng thạc sĩ như nàng!

Đối với vẻ mặt ngơ ngác của đối phương, Lâm Bắc Phàm mỉm cười, cũng không cảm thấy bất ngờ.

Ở kiếp trước, hắn cầu nguyện mình sở hữu mình sở hữu năng lực học siêu cấp, sau này dùng một ít thời gian học hết toàn bộ kiến thức về các ngành, nói là một quyển bách khoa toàn thư di động cũng không hề quá.

Tuy rằng trọng sinh nhưng trí nhớ vẫn mang theo.

Chương sau