Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Thời tiết hôm nay quả thực rất đẹp, Đại Ninh chạy thẳng đến nhà trưởng thôn, vui vẻ nói: “Chú Tiền, chú tìm cho con con diều thả chơi đi!”

Chú Tiền tính toán thì thấy cô mới học được có nửa tiếng đồng hồ: “Cô cả à, không phải giờ cô đang học hay sao?”

“Triệu Dữ nói con học giỏi, cái gì học cũng biết hết có thể tan học sớm, không tin thì chú đi hỏi anh ta đi.”

Chú Tiền vừa nghe cô cả nhà mình “học giỏi” thì liền rất vui: “Được thôi, chú Tiền sẽ lập tức đi tìm cho cô.”

Không lâu sau, ông ta đã thật sự tìm được mấy con diều đến: “Bảo Trần Tiểu Lợi với Trương Vĩnh Phong theo với, nhiều người càng vui, có thể bảo vệ cho cô nữa.”

Ở thôn Hạnh Hoa có một khoảng trống bằng phẳng với mấy cái lùm cây bên cạnh sườn đồi, ở nông thôn lại không có dây điện, rất thích hợp để thả diều.

Trần Tiểu Lợi bĩu môi, Đại Ninh cười nói vui vẻ nắm lấy tay cô ta: “Bạn thân à, mình làm gì cũng nhớ đến cậu, cậu có cảm động không nào?”

Trần Tiểu Lợi cười gượng: “Cảm động đến chết mình mất.”

Có ai lại ấu trĩ như Kỷ Đại Ninh, người cũng lớn cả rồi lại còn thích đi thả diều. Cô ta thà ở trong nhà trưởng thôn tìm mấy đĩa CD về xem.

Trương Vĩnh Phong ôm theo ba con diều của ba người họ, diều của Đại Ninh là một con đại bàng dũng mãnh, của Trần Tiểu Lợi là một con bướm nhiều màu, còn của Trương Vĩnh Phong là một con gà trống lớn.

Đừng thấy lúc mặc quần áo cô cả thích chọn những bộ có bông hoa lớn xinh đẹp, lúc thả diều lại thích những thứ hùng dũng, uy lực nhất.

Trần Tiểu Lợi nhận lấy con diều bướm nhiều màu, mặt mũi cô ta cũng xem như vui vẻ hơn chút. Đừng trách cô ta nghĩ nhiều, thực chất là bị Kỷ Đại Ninh dày vò đến quen rồi, cô ta cứ nghĩ cái con “gà trống” đó mới là của mình.

Lúc ba người họ đi lên, trên sườn núi đã có không ít đám trẻ con và nam thanh nữ tú rồi.

Trong đó còn có anh Xuyên và vợ mới cưới của anh ta nữa.

Khi hai người họ nhìn thấy Đại Ninh thì nhiệt tình chào hỏi: “Cô cả!”

“Mấy người cũng đến đây chơi hả?”

Anh Xuyên ngại ngùng gãi gãi đầu nói: “ Yến muốn ra ngoài đi tới đi lui, nên mới qua đây.”

Thì ra là để cưng chiều vợ mình.

Con diều của bọn họ không đẹp đẽ tinh tế như của Đại Ninh, đều là tự mình dùng giấy dán lại, người trong núi rất khéo tay, làm mấy thứ này rất dễ dàng.

Tiểu Yến nói: “Cô cả, diều của cô đẹp thật đó.”

Đại Ninh thấy ánh nhìn của cô ta rất dễ chịu, khẽ nâng cằm lên nói: “Dĩ nhiên rồi.”

Cô gái này học hành không xong, nhưng rành rọt tất tần tật các trò vui chơi múa hát, cô rất có kỹ thuật thả diều, chẳng cần phải chạy đà tiếp sức gì thì con diều hình đại bàng đó đã ung dung bay lên trên rồi.

Đại Ninh thu dây rồi thả dây, rất nhanh, diều của cô đã cao hơn nhiều của những người khác rồi.

Tuy rằng Tiểu Yến có một đêm tân hôn không mấy vui vẻ, nhưng trong lòng cô ta không hề chán ghét gì Đại Ninh, cô cả là một người hoạt bát đáng yêu, chẳng qua là có hơi con nít mà thôi.

Cộng thêm việc món tiền đó của cô cả trước mặt, nên không ai có thể giận dỗi cô được cả.

Con diều của Yến không thể bay rất cao, nên cô ta chạy qua chỗ Đại Ninh thả.

Tuy rằng ngoài miệng Trần Tiểu Lợi bảo đây là trò ấu trĩ, nhưng không bao lâu thì lại thấy vui thật, cô ta dùng con bướm của mình âm thầm đọ sức với Đại Ninh, cô ta cũng cảm thấy rất thú vị.

Vốn dĩ lúc bọn họ đi ra thì đã khá muộn rồi, lúc này đã sắp đến giờ trưa rồi, đám con nít đã tản ra tứ phía, chuẩn bị về nhà.

Yến cũng nói: “Tôi với anh Xuyên chuẩn bị đi về rồi, cô cả à, cô không về hay sao?”

“Tôi mới đi ra mà.” Đại Ninh nói: “Đợi tí nữa rồi về.”

Trương Vĩnh Phong liếc nhìn vào khu rừng, cau mày nói: “Cô cả, nêm đó hình như có gì đó, tôi nghe thấy tiếng động rồi.”

Linh cảm của Trương Vĩnh Phong đối với sự nguy hiểm vô cùng kịch liệt, anh ta nắm lấy cánh tay của cô cả: “Chúng ta mau đi thôi.”

Đại Ninh nói: “Diều của tôi còn ở trên trời kia kìa.”

“Đừng quan tâm tới con diều nữa.”

“Được thôi.” Đại Ninh quăng dây thả diều trong tay, đi theo Trương Vĩnh Phong, cô không ngờ đã không còn kịp nữa rồi.

Từ bên trong những lùm cây, đột nhiên có hai mươi người thanh niên lao ra, vây lấy đám người chưa kịp rời đi.

Đám người Yến và anh Xuyên, đám người của Đại Ninh cùng với ba bốn đứa trẻ đã bị chặn đường thoát thân.

Từ sau lưng của Trương Vĩnh Phong, Đại Ninh ló đầu ra nhìn, liền nhìn thấy tên cầm đầu là một anh đẹp trai đào hoa.

Anh ta liếc nhìn xung quanh, có người khẽ ghé sát tai anh ta nói gì đó.

Anh chàng đào hoa cười nói: “Được thôi, vậy thì ở tạm đây một khoảng thời gian vậy.”

Ngoài đám người anh ta, còn có một cậu trai nhếch nhác đang bị trói lại.

Cậu trai đó bị bịt miệng, vùng vẫy không ngừng, bị người ta đá cho một cái rồi anh ta cũng chịu im lặng.

Người của anh chàng đào hoa đi xuống đất, liên tục đi ra từ những lùm cây, Đại Ninh vừa nhìn thì liền thấy Đỗ Điềm và mẹ của cô ta cũng bị trói chặt.

Đỗ Điềm rất hoảng hốt: “Các người làm gì vậy?”

Anh chàng đào hoa cười tươi rói nói: “Đi mệt rồi, mượn thôn của các em để dừng chân vậy mà.”

Đỗ Điềm không khỏi sợ hãi: “Các người muốn ở nhờ thì có thể từ từ nói, trói tôi với mẹ tôi thì người trong thôn sẽ xem các người như người xấu đấy.”

Anh chàng đào hoa nhướng mày: “Vậy hả?”

Đám đàn em của anh ta cũng bật cười.

“Lão đại, đám con gái này nói nhiều quá, cho cô ta biết mặt đi. Chúng ta đã đi đường lâu như vậy rồi, cũng lâu rồi chưa động đến con gái. Con bé này nhìn cũng xinh đấy chứ, lão đại à anh lên trước đi.”

Mặt của Đỗ Điềm liền biến sắc, Đỗ Nguyệt Hương mẹ của cô ta cũng sốt ruột: “Đừng làm con gái tôi bị thương.”

Có người nói: “Bên kia còn có hai đứa con gái kìa, lão đại, gần đây tinh thần căng thẳng quá, đưa bọn họ cho anh em chơi đùa đi.”

Người đàn ông có sẹo trên mặt liếm liếm môi, chỉ tay về phía Yến và Trần Tiểu Lợi.

“Bà nó chứ, lời rồi, đám con gái trong thôn này nhìn cũng hoạt bát quá nhỉ.” Bọn họ trực tiếp ra tay, kéo hai đứa con gái qua, anh Xuyên muốn chạy lên bảo vệ Yến, thì bị đám cho một cú ngã nhào xuống đất.

“Anh Xuyên!” Tiểu Yến hét.

Trần Tiểu Lợi đã bị dọa đến ngốc rồi, chỉ biết kêu gào thảm thiết, bị người ta tát cho một bạt tay rồi chặn họng lại.

Trái tim của Trương Vĩnh Phong chợt chùng xuống, nhanh chóng giấu kĩ cô cả sau lưng mình đi.

Trong lòng Đại Ninh thầm hỏi Thanh Đoàn: “Tôi thấy cảnh tượng này, theo lý mà nói thì trong sách không thể không có ghi chép gì lại nhỉ.”

Thanh Đoàn nói: “Tôi cũng thấy quen quen.”

Nó bay nhanh đi lật sách: “Tìm thấy rồi, thì ra đây là tình tiết đầu tiên khi nam chính Triệu Dữ bắt đầu con đường gầy dựng sự nghiệp.”

“Anh chàng đào hoa đó tên là “Thân Đồ Bộ”, ngày xưa anh ta là con của một thế lực ác ôn ở một huyện lớn, bình thường bắt nạt đàn ông và phụ nữ, sau này cha của anh ta phạm lỗi, nên anh ta dẫn theo em trai mình, trói con trai huyện trưởng, cả đường chạy trốn đến nơi này. Sau này Triệu Dữ cứu được con tin, có được sự khen ngợi của huyện trưởng nên bắt đầu con đường thăng tiến của mình.”

Đại Ninh tổng kết lại: “Ờ, vậy Thân Đồ Bộ là kẻ não tàn chứ gì.”

Nhưng khi cô nhìn khắp nơi cũng không nhìn thấy bóng hình của Triệu Dữ. Không lẽ bị cô chọc giận đến điên rồi nên hôm nay anh ta không đến cứu người hay sao?

Bên này Đỗ Điềm đã bắt đầu bị cởi đồ, cô ta nhìn thấy một góc của một bóng hình xinh đẹp núp sau lưng Trương Vĩnh Phong thì nghĩ đến điều gì đó, trong cái khó ló cái khôn hét lớn nói: “Kỷ Đại Ninh! Mười mấy người vệ sĩ của nhà cô đâu rồi, cô mau đi gọi bọn họ cứu người đi.”

Khi vừa nghe thấy lời này, ánh mắt Thân Đồ Bộ trở nên nghiêm nghị hơn, anh ta quay người lại.

Tim Trương Vĩnh Phong lại chùng xuống, vừa định sống chết gì cũng sẽ bảo vệ cô cả thì không ngờ cô gái trẻ phía sau lưng đã nhảy ra ngoài không chút sợ hãi gì: “Tôi đi ra ngoài chơi thì sao dẫn theo vệ sĩ được chứ!”

Cô vừa xuất hiện thì hai mươi mấy người con trai trước mặt đều vô cùng bất ngờ.

Cô gái trẻ mặc sườn xám, để lộ làn da trắng như tuyết. Cơ thể của cô lại rất đẹp, cái eo nhỏ đó khiến người ta vừa nhìn liền thèm thuồng.

Anh trai mặt sẹo nuốt một ngụm nước bọt nói: “Bà nó chứ, con bé này đẹp thật đấy.”

Đến trong mắt Thân Đồ Bộ cũng lóe lên sự hứng thú rồi.

Anh ta bước mấy bước qua, nắm lấy cầm của Đại Ninh, nhìn cô từ trên xuống dưới: “Yểu điệu vậy hả, em có phải người trong thôn này hay không?”

Đại Ninh chớp chớp mắt: “Anh có mắt nhìn thật đó.”

Thân Đồ Bộ cười ha ha nói: “Em không sợ sao?”

“Sợ cái gì chứ?” Đại Ninh nói: “Anh biết thân thế của tôi không hề tầm thường, nếu như anh động vào tôi thì anh sẽ bị đánh chết đó.”

Thân Đồ Bộ cúi đầu muốn hôn cô: “Dễ thương quá, tôi rất thích em.”

Đại Ninh ghét bỏ che khuôn mặt lại.

Cô nói với Thanh Đoàn: “Nếu như Triệu Dữ cũng thành thật vậy thì hay biết bao nhiêu.”

Thanh Đoàn tuyệt vọng nói: “Kỷ Đại Ninh, cô sợ chút đi, đám người Thân Đồ Bộ này không phải người tốt gì đâu, anh ta là người sắp chết rồi thì làm gì để ý xem thân phận của cô cao quý cỡ nào chứ!”

Đại Ninh mới không để tâm ấy, Đỗ Điềm muốn hại cô, đúng là quá ác độc rồi. Hơn nữa, có sợ cũng vô dụng mà thôi! Tình hình bây giờ có trốn cũng không được nữa rồi.

Nếu so về mặt để bụng hẹp hòi, thì trên đời này không ai có thể sánh kịp với cô cả cả.

Đại Ninh nắm lấy cổ áo của Thân Đồ Bộ, chỉ tay sang Đỗ Điềm, õng ẹo nói: “Nếu như anh thích tôi thì cho người sang đó đánh con đàn bà xấu xa đó một trận đi.”

Đỗ Điềm vừa mới thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ vì mình vừa được thoát nạn, khi nghe thấy câu này thì tức giận đến mức ói máu.

Đỗ Điềm nhìn thấy hai người đàn ông đi về phía mình thì lo sợ tột đạo, cô ta cũng nắm được kịch bản, đột nhiên lại nghĩ, anh Triệu Dữ đâu!

—-

Triệu Dữ giải quyết xong người anh em đứng thẳng của mình thì gương mặt lại bình tĩnh như nước.

Kỷ Đại Ninh luôn có thể tìm ra cách để khiến người ta tức giận nhất.

Kỷ Đại Ninh vui vẻ chạy ra ngoài thả diều, vốn dĩ Triệu Dữ cũng không định quan tâm đến cô, nhưng vừa nghĩ đến mấy tin đồn mấy ngày trước trong thôn, không ai trông chừng cô cả thì rất dễ xảy ra chuyện.

Cả đường Triệu Dữ đi hỏi thăm người ta thì mới biết mấy người họ đi lên sườn đồi rồi

Cái sườn đồi đó lúc trời đẹp thì sẽ có không ít người đi lên đó chơi. Đi dọc theo cánh rừng nhỏ bên cạnh thì có thể đi ra ngoài núi, đây cũng được xem như là một con đường tương đối bằng phẳng nhưng cũng khá xa xôi, khi còn nhỏ, lúc Triệu Dữ chạy vào rừng chơi thì xém chút đã bị lạc đường.

Cả đường anh ta đi qua đây thì đã gặp đội vệ sĩ mười mấy người của cô cả.

Mười mấy người con trai giờ đang huýt sáo ngắm mặt trời, nhìn thấy Triệu Dữ thì lần lượt vẫy vẫy tay. Lúc cô cả đi chơi thì không thích bọn họ đi theo quá sát.

Triệu Dữ gật đầu, tiếp tục đi thêm mấy bước thì liền nhìn thấy bóng lưng Đại Ninh đang thả diều từ xa, còn chưa kịp nhìn cho rõ thì bên trong lùm cây có tiếng động lạ, điều đó đã thu hút ánh nhìn của anh ta.

Tai anh ta khẽ động đậy, gương mặt trầm tĩnh lại.

Rất nhiều người…

Thôn Hạnh Hoa này nghèo khó, rất ít người muốn đi vào, càng huống hồ gì bước đi của mấy người này không hề nhẹ, rõ ràng đều là đàn ông.

Một đám đàn ông từ đường nhỏ lén lút qua đây, rất dễ khiến người ta liên tưởng đến chuyện không tốt lành gì.

Triệu Dữ có suy nghĩ nhạy bén nên không đi qua. Quả nhiên không bao lâu sau đám người họ đã bị đám người Thân Đồ Bộ vây lấy.

Gương mặt của Triệu Dữ có chút u ám, anh ta khẽ tính toán một lần, rồi quay người dặn dò đám vệ sĩ chuyện gì đó.

Gương mặt họ rất nghiêm trọng, nhanh chóng gật đầu rồi chạy như bay đi đâu mất.

Triệu Dữ ngồi xổm ở chỗ kín đợi tình hình phát triển thêm.

Nhìn thấy hành động hôn Kỷ Đại Ninh của Thân Đồ Bộ thì ngón tay anh ta đâm thẳng vào trong bùn, để lại một vết ấn rất sâu.

—-

Một lúc sau, Đỗ Điềm bị đánh đến nằm trên mặt đất thoi thóp như cá chết. Cô ta cay nghiệt nhìn sang Đại Ninh.

Đại Ninh làm mặt xấu với cô ta.

Eo của Đại Ninh bị người ta từ đằng sau ôm choàng đến, giọng nói Thân Đồ Bộ nhẹ nhàng hỏi cô: “Có vui hay không?”

Đại Ninh nói: “Cũng còn được.”

Lần đầu tiên Thân Đồ Bộ nhìn thấy người như Đại Ninh. Dù bản thân có mất mát đi chăng nữa thì cũng không muốn người ta được lợi gì.

Thân Đồ Bộ tự nhủ cả đời này anh ta đã gặp không ít người đẹp, nhưng dù có là lúc gia đình anh ta hưng thịnh nhất thì anh ta cũng chưa từng gặp cô gái nào đẹp như Kỷ Đại Ninh.

Chưa kể đến gương mặt và cơ thể, cái sự bánh bèo được nuôi dưỡng như hoa như ngọc này đúng là hiếm thấy trên đời.

Tay anh ta dừng lực ôm lấy eo của Đại Ninh, lúc muốn đi vào trong chiếc sườn xám thì cô gái này lại ngây người, cười ha ha ha đến ứa nước mắt.

Đại Ninh: “Ha ha ha ha nhột.”

Đột nhiên Thân Đồ Bộ trở nên cạn lời.

Người đàn ông có sẹo nhắc nhở nói: “Lão đại à, chúng ta đi tìm chỗ nào nghỉ chút đi, ở đây hơi lộ liễu quá rồi, lỡ như trong thôn có đề phòng thì chúng ta sẽ gặp phải nhiều khó khăn đó.”

Thân Đồ Bộ cũng biết, bị Đại Ninh quấy nhiễu nên bọn họ đã bỏ lỡ khoảng thời gian thích hợp nhất để đùa giỡn với đám con gái rồi. Đợi khi khống chế được cái thôn trang cách biệt với thế giới bên ngoài thì đến lúc đó không phải muốn làm gì thì làm đó hay sao?

Anh ta ngay lập tức cắt ngang nói: “Trói hết mọi người lại đi, lỡ như có bất ngờ thì lấy họ đi uy hiếp mấy người thôn dân. Bây giờ là giờ ăn cơm trưa, đi theo ven làng đi vào, người nào trói được thì trói không trói được thì giết!”

Thân Đồ Bộ tự mình trói lấy Đại Ninh.

Đại Ninh biết mình bị trói thì có chút không vui, gần đây cô có hơi xui xẻo, bị Triệu Dữ trói rồi lại bị Thân Đồ Bộ trói.

Vừa mới nghĩ đến đây thì giây tiếp theo, có rất nhiều xông ra từ trong lùm cây.

Thân Đồ Bộ giật mình, lúc anh ta vừa muốn lôi vũ khí ra thì đã bị một cái lưới cá trùm lấy, trùm tất cả mọi người dưới tấm lưới cá đó.

Đại Ninh bị người ta xô ngã, rồi được kéo đến nơi cách xa Thân Đồ Bộ.

Cô nhìn rõ người đó, nháy mắt hỏi: “Triệu Dữ hả?”

Triệu Dữ cũng bị trùm dưới tấm lưới giống cô, anh ta hỏi cô: “Không sao chứ?”

“Có sao đó.” Cô vừa thoát hiểm thì liền tức giận kể tội nói: “Cái tên đào hoa đó muốn hôn người ta còn muốn sờ người ta nữa!”

Lúc này Triệu Dữ không nói gì cô, chỉ khẽ sờ vào mái tóc cô rồi thấp giọng nói: “Tôi báo thù cho cô.”

Lúc nói chuyện thì tấm lưới lớn không phân rõ đâu là địch đâu là bạn, đã khống chế được đám người của Thân Đồ Bộ ở bên trong, mà cũng khống chế luôn đám người Yến và Trương Vĩnh Phong.

Mười mấy người vệ sĩ của Đại Ninh, còn có thêm hơn hai mươi thôn dân ra sức nắm chặt tấm lưới cá.

Vốn dĩ Thân Đồ Bộ còn định xé tấm lưới cá đi ra ngoài, kết quả lại phát hiện lưới cá có thể đâm rách da, cả người anh ta tê dại đi, hoàn toàn không còn chút sức lực gì.

Triệu Dữ nằm trên người Đại Ninh, cố gắng ôm cô thật chặt, chịu lấy nỗi đau tê dại không phát ra tiếng.

Đám vệ sĩ thấy mấy người Thân Đồ Bộ không cử động được nữa thì liền lấy roi điện ra, chích mấy cái vào mỗi người họ.

Thân Đồ Bộ bị chích điện đến trợn trắng hai mắt, vừa run vừa mắng: “Cái đám người, các người, cái đồ rẻ rúng, cái đồ…”

Rất nhanh sau đó anh ta đã ngất đi.

Lúc này thôn dân mới buông tấm lưới cá ra, đỡ người của mình đứng dậy.

Trên tấm lưới có tẩm thêm thuốc tê, đa phần tay chân của mọi người đều đã bị tê cứng, không còn sức lực.

Triệu Dữ cố gắng đứng dậy, đám bảo vệ hốt hoảng chạy đến đỡ Đại Ninh. Cô đứng dậy thì lập tức cốc vào đầu vệ sĩ một cái: “Cái đám ngu ngốc các anh ha, chậm tí nữa là cô cả nhà các anh đã bị người ta bắt trói giải đi rồi ấy!”

Trong đám người, thì Đại Ninh đang được Triệu Dữ đỡ trông có vẻ ổn nhất. Lúc này cô muốn chuyện qua rồi thì tính nợ cũ, trông có vẻ như cô là người hoạt bát nhất.

Cô nhanh chóng chạy qua rồi đá một cái vào người Thân Đồ Bộ: “Đáng đời!”

Thân Đồ Bộ không còn ý thức gì lúc này bị cô đá cho một cái, đầu động trúng một tảng đá, ngay lập tức xuất hiện vết hằn đỏ.

Triệu Dữ thấy vậy thì bình tĩnh nhìn sang chỗ khác.

Thôn dân hỏi: “Mấy người này phải xử lý sao đây?”

Dù sao họ cũng là người chất phát, nếu như không phải Thân Đồ Bộ dẫn người đến xâm phạm nơi ở của họ trước thì bọn họ nhất định cũng không dám trói người ta lại.

Mọi người đều nhìn sang trụ cột Triệu Dữ.

Triệu Dữ đang cử động tay và chân đang bị tê của mình rồi nói: “Cứ trói trước đã, ngày mai giao cho cục cảnh sát. Xem xem có người nào của mình bị thương hay không.”

Trong lòng Tiểu Yến vô cùng sợ hãi, cô ta tựa vào người anh Xuyên, anh Xuyên nhanh chóng an ủi cô ta. Trần Tiểu Lợi trốn khỏi một kiếp nạn rồi cũng được người ta kéo dậy. Người thảm nhất lúc đó, chính là người bị đàn em của Thân Đồ Bộ đánh một trận, Đỗ Điềm.

Trần Tiểu Lợi nhìn thấy gương mặt bầm dập của Đỗ Điềm thì run người, cũng may, khi nãy cô ta quên kéo Đại Ninh ra trận chung! Nếu không người bây giờ mang bộ dạng thảm hại đó chính là bản thân cô ta rồi.

Đầu lưỡi Đỗ Điềm toàn là mạt cưa, cô ta đáng thương kêu lên: “Anh Triệu Dữ…”

Ánh mắt Triệu Dữ có chút lạnh lùng, lần này đến ý nghĩ đi lên kéo cô ta dậy anh ta cũng không nghĩ đến. Lý Tráng yêu thích Đỗ Điềm thấy cô ta quá đáng thương nên đi đến đỡ cô ta dậy.

Đỗ Điềm nhìn thấy Triệu Dữ không có chút động lòng gì cả, lần này đến việc kéo cô ta cũng không chịu làm thì trong lòng cô ta liền chùng xuống, cô ta hiểu Triệu Dữ đã nhìn thấy cô ta gọi Kỷ Đại Ninh ra cùng.

Trái tim của Đỗ Điềm có chút nguội lạnh đi, tình hình lúc đó chỉ có đám vệ sĩ của Kỷ Đại Ninh mới có thể cứu người, Kỷ Đại Ninh không lên tiếng không lẽ để bọn họ phải gặp phải kẻ ác hay sao?

Cô ta không chỉ làm vì bản thân mình, mà còn làm vì đám người Yến và Trần Tiểu Lợi mà!

Không có chỗ để nhốt đám người của Thân Đồ Bộ, mà người dân cũng không muốn dẫn đám người xấu này đến từ đường, Triệu Dữ suy nghĩ một hồi: “Dẫn đến chỗ phơi kê.”

*Nhà từ đường hay nhà thờ họ là công trình mang tính tâm linh, nơi đây dành riêng cho việc thờ cúng tổ tiên của một dòng họ hay từng chi họ thuộc một thôn.

Chỗ phơi kê rất rộng, không dễ chạy trốn, cũng không chiếm chỗ nhà ai cả.

“Tách mấy người họ ra, trói tay trói chân cho đàng hoàng, rồi trói vào gốc tre hoặc gốc cây.”

Đám thôn dân nhanh chóng làm theo.

Sau khi Triệu Dữ dặn dò xong quay người lại thì nhìn thấy đại ninh đang dùng cỏ quẹt vào má của cậu trai.

Miệng cậu trai đó bị chặn lại, gân gò má nổi lên, xem ra anh ta đã chịu không ít cực khổ rồi.

Triệu Dữ đi đến rồi ngồi xổm xuống, hỏi cậu trai đó: “Em có phải là một lũ với đám người này hay không?”

Cậu trai ớ ớ lắc đầu, nhanh chóng gạt bỏ liên can, có ý muốn xin cứu giúp.

Triệu Dữ không xé miếng băng dính trên miệng anh ta ngay lập tức, mà đỡ anh ta dậy, quyết định tự mình giám sát anh ta. Triệu Dữ suy nghĩ rất chu đáo, lỡ như lai lịch của đám người Thân Đồ Bộ không bình thường thì cũng không đến nỗi làm cho mấy người đan phải hoảng loạn.

Đại Ninh đi theo Triệu Dữ, nhìn anh ta dẫn con trai huyện trưởng đi.

Nhìn cậu trai này chắc tầm mười lăm tuổi, mấy ngày nay bị đám người Thân Đồ Bộ dày vò quen rồi nên nhìn anh ta hệt như một con chó con đáng thương vậy.

Đại Ninh nhìn con trai huyện trưởng mấy lần rồi hỏi Thanh Đoàn: “Sau này anh ta là đàn em của nam chính đúng không?”

Thanh Đoàn bất ngờ: “Sao cô lại biết?”

Đại Ninh nói: “Trong mấy tiểu thuyết nam tần đều viết như vậy mà, cả đường đi nam chính sẽ thu thập đàn em để mở hậu cung đó.”

Hay quá cô cả của tôi ơi, đọc tiểu thuyết mấy ngày nay cũng không uổng công vô ích rồi.

Đại Ninh cũng không quan tâm Triệu Dữ sẽ phát triển như thế nào, cô là người xui xẻo, muốn cắt đường phát triển của người may mắn cũng không làm được.

Chi bằng cô đi ăn bữa trưa của mình vậy.

Bên trong sân vườn, Triệu Dữ bưng một bát cơm đến cho cậu trai.

Cậu trai kia ăn ngấu nghiến, dù chỉ là cơm trắng nhà nông thôn và hai miếng thịt ba chỉ, nhưng anh ta ăn cũng rất ngon miệng. Cái đám chó má Thân Đồ Bộ đó, đã một ngày rưỡi chưa cho anh ta ăn gì rồi.

Triệu Dữ nói: “Ăn xong rồi kể xem xem có chuyện gì.”

Người trai trẻ thoải mái thở một hơi rồi nhe hàm răng trắng cười nói: “Chào anh, cảm ơn anh đã cứu em, em tên là Trang Hoành Tu, bố em là Trang Hưởng, huyện trưởng của huyện Huân. Tên đàn ông hôm nay các anh bắt được là tội phạm bỏ trốn của huyện Huân bọn em, anh ta và dòng họ của anh ta ở huyện em không có chuyện ác gì là không làm, lần này bố anh ta lọt lưới rồi, trước khi anh ta bỏ trốn thì đi đến trường em để bắt cóc em.”

Gương mặt Triệu Dữ không có cảm xúc gì, nhưng trong lòng anh ta lại lóe lên vô số những suy nghĩ.

Cậu trai trẻ lại nói chuyện phiếm: “Quao, hôm nay mấy cái lưới đó của mấy anh lợi hại thật đó, sao làm được vậy vậy? Đám người Thân Đồ Bộ vừa có vũ khí vừa mạnh mẽ, mà chỉ trong chốc lát thì đã bò cả rồi.”

“Đó là lưới đánh cá có tẩm thêm thuốc tê.”

Trong thôn không làm hại đến mấy con vật trên núi, thế là ngày xưa có mấy nhà nuôi cá dưới sông, nhà ai cũng biết đánh cá cả, mà mấy năm nay người đánh cá đã ít đi, nhưng lưới cá thì vẫn còn, lưới đánh cả của thôn Hạnh Hoa khác với thế giới bên ngoài, lưới đánh cá của bọn họ dai và mỏng, thậm chí có thể cắt da bị thương. Khi đám người Thân Đồ Bộ sa lưới thì dĩ nhiên sẽ giãy giụa theo tiềm thức, liều lượng lớn thuốc mê thâm nhập vào cơ thể thì có thể hạ gục họ mà không làm bất kì ai trong làng bị thương.

Trang Hoành Tu khen ngợi nói: “Anh giỏi quá đi.”

Triệu Dữ không quan tâm đến anh ta: “Nhà tôi không có chỗ cho cậu ngủ, từ chỗ này đi ra ngoài tìm trưởng thôn, ông ta sẽ sắp xếp chỗ cho cậu.”

Trang Hoành Tu lưu lạc cả tháng trời nên không có cảm giác an toàn, cứ muốn ở nhà Triệu Dữ.

“Em ngủ ở ngoài vườn này cũng được.”

Triệu Dữ lạnh lùng nói: “Tùy cậu.”

Lúc đối xử với người khác thì anh ta cũng không thân thiện lắm. Nên Trang Hoành Tu chỉ đành chui vào phòng củi ở.

Trong lòng Triệu Dữ thầm nghĩ, đều là ngậm thìa vàng sinh ra giống nhau, sao cái cô trong nhà mình lại chú trọng mấy việc ăn ngủ này đến vậy?

Đại Ninh ăn no uống say rồi thì nhớ ra một chuyện.

Cô chạy đến gõ cửa phòng Triệu Dữ.

Lúc này Triệu Dữ đang cởi đồ, mới cởi đến một nửa thì nghe thấy tiếng bước chân của cô.

Anh ta hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Đại Ninh nói: “Buổi sáng anh đã đồng ý với tôi, tôi học được âm tiết thì sẽ cho tôi đánh lại cơ mà! Triệu Dữ, cái roi nhà anh đâu?”

Triệu Dữ thay áo xong thì mở cửa ra. Anh ta bắt gặp một đôi mắt long lanh xinh đẹp, hệt như hoa cúc đen vậy.

Triệu Dữ nói: “Hôm khác rồi đánh đi.”

“Không, tôi muốn đánh hôm nay ấy.” Cô chìa lòng bàn tay có chút đỏ của mình ra: “Nếu không thì tối nay tôi sẽ đau đến mức không ngủ được, anh đã hứa rồi mà, không được chơi xấu.”

Triệu Dữ không nói gì nữa, vào nhà lấy cây roi gáo vàng ra đưa cho Đại Ninh.

Đại Ninh quơ quơ vài vòng, thấy cơ thể mình tràn trề sức lực.

“Tôi đánh mười hai cái đó nha!”

Anh ta cười nhạt: “Đánh đi.”

Đại Ninh đánh một roi vào cánh tay anh ta, cô cả dốc hết toàn lực đòi nợ nên sẽ không nương tay. Thấy Triệu Dữ không có phản ứng thì thì cô xoay nửa vòng, lại đánh thêm một roi lên lưng anh ta.

Triệu Dữ khẽ cau mày, vẫn im lặng không nói gì.

Đại Ninh cứ thế đánh mười hai cái, lúc cô vẫn còn muốn đánh thêm roi thứ mười ba thì Triệu Dữ cầm lấy cái roi gáo vàng đó nói: “Được rồi, đừng quậy nữa.”

Đại Ninh nháy mắt: “Được rồi, tôi tha thứ cho anh rồi đó!”

Triệu Dữ sờ sờ vào mái tóc mềm mượt của cô, khẽ nói: “Ngoan ngoãn chút đi, sau này đừng có chạy lung tung nữa.”

Anh ta xoay người đi vào trong, thay lại quần áo lần nữa. Đại Ninh đánh vào chỗ bị lưới cá cắt trúng, máu tươi đã thấm cả vào chiếc áo sơ mi.

Tác giả có lời muốn nói:

Hai bạn nhỏ đang núp sau cửa thảo luận.

Triệu An An: “Anh hai, hôm nay cô cả đánh lại rồi kìa.”

Triệu Bình: “Đúng vậy.”

Triệu An An (câu hỏi từ tận đáy lòng): Sau này chúng ta bị anh cả đánh thì có thể đánh lại được không?”

Triệu Bình: “... đồ ngốc này, anh khuyên em đừng nghĩ đến nữa.”

Cảm giác ghen tị đến kì lạ.

—-