Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

“Thật sự biết sai rồi sao?”

Đại Ninh thút thít gật đầu.

Triệu Dữ thu cây roi nhỏ lại, thấy cô khóc rất đáng thương, anh ta ngớ người ra, dùng ngón tay trái lau đi nước mắt trong khóe mắt cô.

Lần thứ hai Đại Ninh nhất mực sống chết không để anh ta lau, cô hất tay Triệu Dữ ra, chạy về phòng mình giận dỗi.

Lúc trước cô làm nhiều chuyện xấu như vậy, Triệu Dữ lắm cùng lắm chỉ nói cô vài câu, đây là lần đầu tiên anh ta dạy dỗ cô.

Cô cả không hề biết rằng, trong lòng thôn dân, cô là nỗi sợ hãi và niềm khao khát, bây giờ tin đồn lại khó nghe như vậy, nói Triệu Dữ làm đủ thứ với cô, mà cô cả lại còn ở nhà Triệu Dữ, đây chẳng phải là đuối lý không thể cãi lại được hay sao!

Đa số thôn dân sống giản dị, nhưng cũng không ít người lười biếng như Nhị Lưu, nếu như trong lòng họ thật sự dấy lên suy nghĩ xấu nào đó, cảm thấy cô cả là người ai cũng có thể động đến, đới lúc đó Đại Ninh có khóc cũng không còn kịp nữa.

Đội bảo vệ không thể đi theo cô cả suốt hai mươi bốn giờ đồng hồ được, mà khi lòng dạ người ta trở nên xấu đi, nó sẽ biến thành một bóng đêm đen tối bao trùm khắp nơi.

Chiều tối khi chú Tiền mang cơm đến cho Đại Ninh, mắt cô đỏ hoe, cô thút thít kể tội nói: “Cái tên Triệu Dữ khốn nạn đó đánh con, chú Tiền, chú phải báo thù cho con.”

Chú Tiền gnhe vậy hỏi cô: “Sao Triệu Dữ lại ra tay với cô cả?”

Theo ông ta thấy, Triệu Dữ không phải là người quá nóng tính, cũng không phải người ra tay với phụ nữ.

Đại Ninh suy nghĩ nói: “Con sơn móng tay không sơn cho anh ta, anh ta tức giận, liền ra tay với con. Con không quan tâm, chú phải đánh lại một trăm lần cho con, đánh mông của Triệu Dữ, em trai, em gái, bố mẹ anh ta đánh nở hoa hết cho con!”

“....” Chú Tiền ngây người: “Cô cả, tôi sẽ đòi lại công bằng cho cô.”

Đại Ninh uy hiếp nói: “Chú đi mau đi, nếu không con sẽ tuyệt thực.”

Chú Tiền đi ra bên ngoài, thấy Triệu Dữ đang múc nước đổ vào thùng, anh ta nhìn thấy chú Tiền thì bỏ thùng nước xuống gật gật đầu: “Chú Tiền.”

Chú Tiền nghiêm nghị nói: “Cô cả nói cậu bắt nạt cô ấy, cậu Triệu, không phải ai cũng có thể dạy dỗ cô cả nhà tôi đâu.”

Triệu Dữ nói: “Cô ấy có nói sao lại bị ăn đòn hay không?”

Môi chú Tiền khẽ cong lên, ông ta thật sự không dám tin cái lý do vô lý mà cô cả nói ra.

Triệu Dữ quan sát sắc mặt ông ta, thì liền biết Kỷ Đại Ninh không hề nói sự thật, nhìn tiểu ma nữ đó có vẻ õng ẹo, nhưng thực chất lại rất thông minh. Sao cô ấy lại không biết hậu quả sẽ như thế nào được, chỉ là lúc đó cô cảm thấy mình sẽ rời đi ngay rồi, nói xấu Triệu Dữ một lần cũng không sao.

Triệu Dữ cũng không vạch trần cô, anh ta thấp giọng nói: “Cô cả bỏ bê việc học, không chịu học hành, với cương vị là thầy của cô ấy, tôi phải giám sát cô ấy. Cô cả trời sinh đã thông minh, tư duy rất linh hoạt, nếu như được nhào nặn kĩ càng, thì nhất định có thể thi đậu đại học.”

Chú Tiền nghe vậy thì liền trở nên vui mừng ngay lập tức: “Thật vậy sao? Như vậy thì quá tốt rồi! Khi nãy là tôi đã hiểu lầm cậu, thầy Triệu à, cậu nhất định phải giám sát chặt chẽ cô cả, tâm nguyện cả đời của ông Kỷ nhà tôi là cô ấy có thể nghe lời hơn chút, có thể ngoan ngoãn học hành.”

Nói đến hai đứa con sinh đôi của nhà họ Kỷ, đứa này lại càng hư đốn hơn đứa kia, ông chủ Kỷ là người coi trọng văn hóa, dốc hết tâm sức hy vọng hai đứa nhỏ nhà này có thể ngoan ngoãn học hành một chút, nhưng mà nhiều năm vậy rồi, không ai quả nổi cô chủ Kỷ cả.

Một là đấu không lại, hai là không có gan làm thế.

Bây giờ lại có một Triệu Dữ vừa quả quyết vừa dũng cảm xuất hiện, chú Tiền vui còn không kịp nữa là.

Ông ta dặn dò Triệu Dữ: “Tính tình cô cả nhà chúng tôi yếu ớt, thầy Triệu Dữ đừng ra tay vậy nữa, có gì thì từ từ nói.”

Triệu Dữ gật đầu: “Tôi biết rồi.”

Chú Tiền quay về “phục mệnh”, ông ta nói với Đại Ninh: “Cô cả à, cô đừng tức giận nữa, cô không chịu quay về, ở lại đây thì dĩ nhiên phải nghe theo lời cậu Triệu, nếu không thì ông Kỷ sẽ lo lắng đó.”

Đại Ninh không ngờ Triệu Dữ lại xảo quyệt đến vậy, lợi dụng lời nói dối của cô để nhắc đến chuyện học hành của cô, chú Tiền không muốn báo thù cho cô, cô vô cùng tức giận, dùng chăn đắp kín mình lại: “Chú Tiền, chú đi đi, con không thích chú nữa rồi.”

Cô tự mình nghĩ cách xử lý Triệu Dữ, nếu thật sự không được thì đánh Triệu An An một trận!

Chú Tiền thở dài.

Ông ta không nói gì nữa rồi rời đi.

Một lúc lâu sau, cánh cửa bị đẩy ra, trong lớp chăn, Đại Ninh lén lút ăn vụng điểm tâm, má cô phồng phồng, ậm ờ nói: “Chú Tiền, chú có hối hận cũng vô dụng mà thôi, con đã bắt đầu tuyệt thực rồi, con sẽ nhịn đói đến chết. Mấy ngày nữa chú đến nhặt xác con về cho ông nội đi.”

Cái chăn bị dở ra, cô bắt gặp một cặp mắt đen bình tĩnh của một người con trai.

Triệu Dữ thấy mặt cô dính đầy vụn bánh hoa sen, hai mắt thì tròn xoe, ngay cả mái tóc xoăn của cô cũng dính chút vụn bánh.

Trong tay cô cả bây giờ còn cả nửa cái bánh hoa sen, cô lúc này đang “tuyệt thực”.

Nhìn thấy Triệu Dữ, sự ấm ức và tức giận trong lòng cô lại dâng lên

Triệu Dữ có chút buồn cười, anh ta thấp giọng hỏi cô: “Tay có đau không, để tôi xem nào?”

Đại Ninh hoàn toàn không đón nhận lòng tốt: “Giả bộ làm người tốt.”

Triệu Dữ không nói thì thôi, vừa nói đến thì cô liền cảm thấy bàn tay mình đau rát, khi nãy chỉ một lòng muốn báo thù, đến chuyện tay đau cũng quên đi mất. Chú Tiền bị cô quậy cho một trận, nên cũng quên hỏi.

Bây giờ được nhắc nhớ lại, cô cảm thấy sắp đau đến chết.

Đại Ninh xòe lòng bàn tay ra, cúi mắt nhìn xuống.

Lòng bàn tay trắng nõn nà của cô giờ đã sưng đỏ một mảng lớn, không chỉ mình cô, đến Triệu Dữ cũng phải cau mày. Cô bé Triệu An An chịu mười roi, còn chưa ra nông nỗi này. Kỷ Đại Ninh bị đánh có năm roi, sao lại trông có vẻ nghiêm trọng như này chứ.

Đại Ninh vô cùng đau lòng, giơ chân ra đá anh ta: “Cái tên hung thủ ác ôn như anh, anh cút ra ngoài, cả đời này tôi không còn muốn gặp anh nữa.”

Triệu Dữ thấy cô hệt như một con nhím nhỏ xù lông vậy, anh ta không nói gì liền bước ra ngoài.

Ánh trăng héo hắt trong đêm ở thôn.

Triệu Dữ đẩy cửa phòng cô cả ra, Đại Ninh quậy suốt một ngày giờ đã ngủ say rồi.

Điện thoại tuột ra khỏi tay cô, tay cô khép hờ một nửa, đặt cạnh bên gò má.

Triệu Dữ ngồi xuống bên giường, cầm lấy cái tay trái bị đánh của cô, lấy hộp thuốc ra thoa cho cô. Loại thuốc này dĩ nhiên không đắt đỏ như thứ chú Tiền dùng, nhưng ở nông thôn có mấy loại thuốc vùng quê vô cùng hữu dụng, bên trong có cho thêm chút bạc hà, có thể khiến cô thấy dễ chịu hơn nhiều.

Lúc cô ngủ thật sự nhìn rất ngoan, cả mái tóc nâu xõa ra, bị ánh trăng len lỏi vào, lông mi của cô hệt như hai con bướm màu đen, hằn bóng dưới mí mắt.

Cũng chính vào những lúc như này, không nhìn ra rốt cuộc ngày thường cô cả là người hư hỏng ác độc như nào.

Triệu Dữ khẽ thoa thuốc cho cô, cô ngủ rất say, rất lâu vẫn không tỉnh dậy.

Anh ta thấy cô dễ thương như vậy, liền cong môi. Triệu Dữ cúi đầu, khẽ đặt một nụ hôn lên cái tay nhỏ bị chịu đòn của cô.

Triệu Dữ đắp chăn lại cho cô rồi đóng cửa rời đi.

Thanh Đoàn nằm trong biển tri thức đã tận mắt chứng kiến hết mọi thứ: …

Con người thật phức tạp.

—-

Nhà họ Triệu mới sáng sớm đã diễn một vở kịch hay, đám người chú Tiền và Trương Vĩnh Phong dỗ dành cô cả ăn cơm sáng.

Hôm qua Đại Ninh chịu đòn, hôm nay tinh thần buồn bã.

Thanh Đoàn cố ý không nói chuyện tối hôm qua, cô cả quá ra vẻ rồi, để cho cô tạm dừng ra vẻ một thời gian cũng được, nó mới đi theo Đại Ninh chưa được bao lâu thì sắp bị ác độc đến làm mù mắt rồi.

Một đám người cứ dỗ dành tới dỗ dành lui, cuối cùng Đại Ninh đã ăn nửa cái bánh bao, mọi người thở phào nhẹ nhõm.

Trời trong núi đã lạnh, quần áo của cô cả thoáng chốc đã biến thành đồ mùa thu.

Cô rất yêu cái đẹp, lại rất thích mặc váy, nếu nói theo cách của cô, đầu thai thành một cô gái không mặc váy thì chi bằng đổi tính cách với Kỷ Mặc Giác cho rồi.

Chú Tiền hỏi cô: “Cô cả à, ông chủ Kỷ bảo tôi mang sách giáo khoa đến cả rồi, cô có muốn đi nghe Triệu Dữ giảng bài hay không?”

Đại Ninh lắc đầu: “Không đi, ai bảo anh ta đánh con.”

“Nhưng nếu như cô không chịu học, thì ông chủ Kỷ không yên tâm để cho cô tiếp tục ở lại đây đâu.”

Lúc Đại Ninh vừa muốn nói xấu Triệu Dữ thì liền thấy một bóng dáng dịu dàng từ bên cạnh chạy đến.

Là Đỗ Điềm.

Hôm nay Đỗ Điềm mặc một cái áo khoác thêu mua từ trong thành phố về, cô ta thích màu trắng, mái tóc vừa đen vừa thẳng xõa tung ra, nhìn vừa trong sáng vừa dịu dàng.

Trong tay Đỗ Điềm có cầm một bịch trái cây, còn có một hộp quà nữa.

Cô ta đứng từ bên ngoài hàng rào gọi vọng vào: “Anh Triệu Dữ.”

Triệu Dữ lau tay cho sạch rồi bước ra ngoài: “Có chuyện gì vậy?”

Đỗ Điềm ngại ngùng nói: “Cảm ơn lần trước anh Triệu Dữ đã cứu em, em hết cả hồn ấy, nên mấy ngày nay vẫn chưa đến cảm ơn anh, đây đều là tấm lòng của em, hy vọng anh không chê. Có chút trái cây, có thể để cho hai người chú Triệu bồi bổ vitamin, với có mấy thứ văn phòng phẩm, có lẽ Triệu Bình với An An sẽ cần dùng đến.”

Triệu Dữ nói: “Không cần đâu, việc nên làm mà.”

Đỗ Điềm ăn nói vô cùng có lý: “Như vậy thì sao mà được, trong lòng mẹ em cũng rất cảm kích anh ngày hôm đó đã đưa bà ấy đến bệnh viện. Cả nhà em đã nợ anh quá nhiều rồi, nếu như anh đến quà cũng không chịu nhận thì em thấy khó xử lắm. Càng huống hồ gì, hôm nay em tìm anh là cũng hy vọng anh có thể giúp em một chuyện, mẹ em có thể xuất viện rồi, nhưng xương cốt bà ấy vẫn chưa hồi phục nữa, nếu như anh có rảnh thì có thể nào giúp em đưa bà vào núi được hay không?”

Triệu Dữ nói: “Anh…”

“Không được, không được!” Có một cô gái trẻ mặc sườn xám chạy từ trong sân ra, Đại Ninh từ chối nói: “Hôm nay Triệu Dữ phải giảng bài cho tôi rồi! Cô đi tìm người khác đi, cũng nhiều người rảnh lắm, đâu phải bắt buộc phải là Triệu Dữ đi.”

Nếu mà so ra thì Đỗ Điềm mặc đồ trong rất trong sáng, còn Đại Ninh mặc đồ hệt như một tiểu yêu quái vậy.

Cái sườn xám mùa thu này của cô là đồ hôm nay mới được mang đến, đường cong ở eo được tôn lên một cách rất tinh tế, tuổi cô còn rất trẻ, lúc chọn sườn xám lại chọn màu hồng đào, trên áo được đính nhiếc chiếc cúc ngọc trai vừa to vừa tròn, bên trên sườn xám còn được thêu thêm mấy bông hoa đào nở rộ trong mưa phùn tháng ba. Nhìn kĩ thì những bông hoa đào đó hệt như đang nở rộ thật vậy.

Người ta mười bảy tuổi thì không mặc bộ quần áo này được, nhưng Đại Ninh thì không, cơ thể cô phát triển quá tốt, ngực thì ưỡn căng, chiếc sườn xám bị nâng cao hết cỡ, vòng eo cô lại rất nhỏ, cô đã mặc ra dáng cái đường cong đáng kinh ngạc của chiếc sườn xám này.

Khi so sánh, tuổi tác cũng ngang nhau, nhưng Đỗ Điềm mặc một cái áo màu trắng giống như một cọng giá đỗ vậy.

Niềm vui và sự dịu dàng trong mắt Đỗ Điềm đã nhạt đi mấy phần, cô ta kìm nén sự khó chịu trong lòng mình nói: “Cô Kỷ à, mẹ tôi đi lại không tiện, cô cũng biết mà, sao bây giờ cô lại nhất định phải…”

Đại Ninh cũng không đợi cho Đỗ Điềm nói xong, cô cầm áo Triệu Dữ kéo vào bên trong nhà: “Học tập chính là sinh mệnh, tôi phải đi học rồi, nếu không tôi thi không đậu thì sẽ trách cô đó.”

Triệu Dữ bỏ cái tay nhỏ của cô ra khỏi quần áo mình, anh ta quay đầu lại nói với Đỗ Điềm: “Cô cả nói cũng không sai, Đỗ Điềm à, nếu như những thôn dân khác cũng có thời gian, thì mọi người nhất định đều sẽ đồng ý giúp em.”

Đỗ Điềm khẽ nói với anh ta: “Dạ được, vậy em cũng không làm phiền anh nữa.”

Nhìn cô ta có vẻ vừa kiên cường vừa hiểu chuyện, nếu như đổi lại là người con trai khác, e rằng khó tránh việc nảy sinh sự tội nghiệp, thấy cô ta đáng thương. Nhưng quần áo của Triệu Dữ lại bị nắm lấy, anh ta lại không có thời gian nhìn xem Đỗ Điềm có phản ứng như thế nào, chuyên tâm đối phó với Đại Ninh.

Xém chút thì móng tay Đỗ Điềm đã cắm vào thịt, sao Kỷ Đại Ninh vẫn còn chưa đi chứ!

—-

Chú Tiền biết Đại Ninh chịu đúng giờ nghe giảng thì vô cùng vui vẻ, ông ta dặn dò mấy câu, sợ sẽ làm lỡ “việc học” của cô cả nên nhanh chóng dẫn người rời đi.

Khi chú Tiền và Đỗ Điềm rời đi, thì Đại Ninh trừng mắt nhìn Triệu Dữ ngay lập tức.

Cô ra vẻ bất mãn, ai ai cũng có thể nhìn ra, cô cả rất để bụng, nếu như không để cô xả giận thì có lẽ cô sẽ mang mối thù đó vào trong quan tài mất.

Triệu Dữ lật lật mấy quyển sách giáo khoa của cô, anh ta nói: “Đến đây nghe giảng đi.”

Chỉ cần cô chịu nghe thì Triệu Dữ dĩ nhiên cũng sẽ chịu giảng, cả ngày Đại Ninh chẳng làm ra chuyện gì đàng hoàng cả, bỏ bê việc học cũng không được.

Đại Ninh không đi qua, cô đưa mắt nhìn xung quanh, muốn tìm cái roi gáo vàng ngày hôm qua, quất lại mấy roi lên người Triệu Dữ.

Triệu Dữ vừa nhìn liền biết cô có suy nghĩ gì.

Anh ta nói: “Cô an phận ngồi đây, tay không đau nữa sao, hôm nay lại giở trò nữa? Nếu như cô không chịu nghe giảng thì tôi đi rước dì Đỗ nhé.”

Đại Ninh chậm chạp đi đến bên ghế ngồi xuống.

Trong lòng cô nghĩ, đợi khi Đỗ Nguyệt Hương được người khác đưa về thì cô sẽ đánh cho Triệu Dữ một trận!

Triệu Dữ hỏi cô: “Cô học tới chương mấy rồi?”

Cuốn Triệu Dữ đang cầm là sách tiếng anh, giọng điệu Đại Ninh khinh miệt nói: “Cái tên nhà quê như anh, anh có biết tiếng anh hay không? Có cần tôi dạy anh nhận biết mấy chữ tiếng mẹ đẻ không?”

Trong mắt Triệu Dữ có chút ý cười: “Believe me, I was prepared for everything, except you.”

Trong mắt Đại Ninh có chút bất ngờ, trong đầu cô dấy lên một dấu chấm hỏi lớn.

“Anh cái gì? Tôi cái gì?”

“Ngoan ngoãn nghe giảng đi cô Kỷ.” Anh ta cũng không giải thích thứ mình nói là gì, bắt đầu giảng bài cho cô.

Triệu Dữ sớm đã có sự chuẩn bị là Đại Ninh không hề biết gì, bắt đầu dạy từ cách đọc chữ, vô cùng kiên nhẫn dạy.

Tiếc là cô cả không chịu nghe, cô cứ nhìn đông rồi lại nhìn tây, cứ như một con chim không chịu ngồi yên vậy.

Dưới ánh nhìn của Triệu Dữ, cô còn lấy một viên kẹo cao su vị dưa hấu ra, vừa ăn vừa nghịch kẹo.

Triệu Dữ nói: “Chăm chỉ chút đi, học được cách đọc rồi tôi sẽ cho cô đánh lại.”

Khi nghe vậy thì cô lập tức có tinh thần lại: “Thật hả?”

“Ừm.”

Đại Ninh cứ trả già: “Tôi muốn đánh hai mươi cái.”

Triệu Dữ nói: “Mười cái.”

“Mười lăm cái.”

Triệu Dữ lạnh lùng nói: “Mười hai.”

Lúc này cô cũng coi như là vui vẻ rồi: “Được thôi được thôi, anh giảng đi.”

Lúc này Triệu Dữ giảng bài, cô cũng coi như là chăm chú lắng nghe. Tiếc rằng bình thường không có thói quen tốt, Đại Ninh mới ngồi được một hồi thì toàn thân đã thấy khó chịu.

Đầu thu, thời tiết chuyển lạnh, bên ngoài trời nổi gió, không biết đứa bé nào vui vẻ hét một tiếng.

“Bé Ngưu, bé Cát, đi thả diều thôi!”

Mắt Đại Ninh sáng lên, cô nhấc chân định đi ra ngoài.

Triệu Dữ giữ cánh tay cô lại: “Kỷ Đại Ninh, cô đi làm gì vậy?”

“Anh không nghe thấy hả? Hôm nay rất thích hợp để thả diều, lúc trước tôi có một con diều đĩa ngọc, chính là con diều hình rồng đó, nó to cỡ chừng ba mét, bay rất là cao.”

“Cô còn chưa học xong âm tiết, không muốn đánh lại hay sao?”

Đại Ninh vĩnh viễn chỉ nhìn thấy cái lợi trước mắt, không biết khi nào cô mới học được âm tiết nhưng thả diều thì bây giờ có thể thả được ngày. So với việc học thì đương nhiên thả diều vui hơn rồi!

“Hôm nay không muốn đánh nữa, tôi muốn đi thả diều, anh buông tay ra.”

Triệu Dữ luôn hết cách với cô, anh ta nhìn xuống: “Không được đi, khi nào học hiểu rồi thì khi ấy hãy đi chơi.”

Đại Ninh không vui, lại bóc vỏ một viên kẹo nữa.

“Anh nhìn tôi làm gì chứ, tôi cũng không chia cho anh đâu.”

Triệu Dữ kìm nén cơn giận: “Nhả kẹo ra, đọc theo tôi.”

Đại Ninh ngồi trên cái ghế đẩu nhà anh ta, ngồi đến mông cũng bắt đầu thấy đau, Triệu Dữ bắt cô học, cô cũng phải làm cho anh ta không được thoải mái: “Tôi khó chịu quá, tôi muốn ngồi ghế mềm ấy. Tôi không đọc theo anh, cổ họng tôi đau lắm, muốn uống sữa vị đào.”

Mặt Triệu Dữ bình tĩnh như dòng nước: “Không có cái gì cả.”

Đối mặt với học sinh như thế, Triệu Dữ vô cùng tức giận: “Rốt cuộc là cô có muốn học hay không, không học thì quay về thành phố lớn của cô đi, tìm thầy nào có thể dạy cô ấy.”

Thấy anh ta tức giận thì cuối cùng tâm trạng Đại Ninh cũng trở nên tốt hơn.

Triệu Dữ đứng dậy rời đi, không dạy nữa, ai muốn dạy Kỷ Đại Ninh thì người đó dạy!

Đại Ninh tính toán thời gian, Đỗ Nguyệt Hương vẫn còn chưa về, cô ở lại cái nơi rách nát này đã đủ ấm ức lắm rồi, không thể chịu đòn không được.

Lần này đổi lại là cô ôm eo Triệu Dữ: “Học mà, nhất định tôi sẽ học chăm chỉ, Triệu Dữ, anh đừng có keo kiệt vậy được không?”

Triệu Dữ bị cô chọc giận đến bật cười, đổi lại là người khác, có lẽ lửa giận Kỷ Đại Ninh đã dâng đến cao hơn ba mét rồi. Anh ta vẫn có thể bình tĩnh nói chuyện với cô, xém chút thì đã được rèn luyện thành vĩ nhân mất rồi, còn keo kiệt cái gì chứ?

“Người ta không uống sữa vị đào nữa, hôm nay cũng không đi thả diều nữa.”

Triệu Dữ ngồi xuống: “Ừm.”

Đại Ninh ôm lấy cổ anh ta, ngồi lên đùi anh ta: “Được rồi, anh giảng đi.”

Triệu Dữ rơi vào trầm tư: “Cô đi xuống cho tôi.”

“Anh cũng đâu cho người ta đi tìm ghế mềm.” Cô nghịch mấy cái cúc áo của anh ta, thổi ra một cái bong bóng màu hồng: “Tôi ngồi vậy rất thoải mái.”

Triệu Dữ nghiến răng: “Tôi đi tìm cho cô!”

Đại Ninh nói: “Tôi không chịu, tôi muốn ngồi trên người anh.”

Nói xong, Đại Ninh áp mặt mình vào người anh ta, chân cô đưa qua đưa lại, ai bảo anh ta không cho cô đi ra ngoài. Bây giờ có hối hận cũng không kịp!

Cô nói: “Hôm nay nếu như tôi vẫn học không hiểu nữa thì tôi cứ ngồi vậy đó.”

Triệu Dữ hít một hơi thật sâu đẩy má cô ra: “Nhìn vào sách, đọc đi.”

Trong tiềm thức cô có chút ấn tượng, liền thử phát âm.

Triệu Dữ nói: “Từ thứ ba sai rồi, phát âm không đúng, cô nghe tôi đọc lại lần nữa.”

Đại Ninh nhìn cái yết hầu đang chuyển động của anh ta, thấy yết hầu của Triệu Dữ cũng rất gợi cảm, cô giơ tay ra sờ sờ.

Triệu Dữ đang định phát âm: ...

Đại Ninh ấn vào yết hầu của anh ta, tò mò nói: “Anh cứ đọc đi, anh cứ như vậy là đang dạy tiếng câm cho tôi hả?”

Anh ta nắm lấy cái tay phá phách của cô, đọc lại một lần. Đại Ninh học theo một lần, Triệu Dữ cũng miễn cưỡng hài lòng. Anh ta cố gắng mặc kệ cô gái mặc sườn xám đang ngồi trên người, cũng không cúi đầu nhìn cô, bình ổn tâm trí rồi lại giảng về mấy kiến thức cơ bản.

Giọng nói của Đại Ninh vừa ngọt vừa êm, mở miệng nhắc nhở anh ta: “Triệu Dữ, trên người anh có cái gì đó đang chọc vào người người ta, có chút đau đó.”

Lúc này Triệu Dữ trực tiếp đẩy cô ra khỏi người, anh ta nhịn như không thể nhịn, chìa tay chỉ ra ngoài: “Cút ra ngoài chơi!”

Đại Ninh vui vẻ chạy ra ngoài: “Anh nói đó nhé?”

Mặt Triệu Dữ tối sầm lại: “Nhanh chóng cút đi!”

Đại Ninh vịn lấy cánh cửa nhịn cười nói: “Vậy chuyện ban đầu đã thỏa thuận, để cho tôi đánh lại anh có còn tính hay không? Nếu không tính thì tôi sẽ tiếp tục học hết.”

Triệu Dữ ngưng bặt lại, muốn nuốt luôn cô.

“Tính hết! Kỷ Đại Ninh, cô lập tức cút đi cho tôi!”

Đại Ninh vui vẻ chạy ra ngoài, bảo chú Tiền đi tìm diều cho cô chơi.

Đột nhiên Thanh Đoàn bị chặn lại, rồi lại bất ngờ được thả ra, nó đờ người ra: “Kỷ Đại Ninh, cô làm cái gì vậy, khi nãy trước mắt tôi toàn là tranh khảm chữ.”

Dù cho Kỷ Đại Ninh có đi tắm thì nó chỉ tạm thời bị mất liên lạc mà thôi, chứ không tới nỗi bị cho đi đọc bức tranh khảm chữ.

Nhưng mà lúc nãy, Thanh Đoàn bị nhốt vào một không gian bốn chiều nhỏ, trước mắt nó toàn là tranh khảm chữ, xung quanh những chữ “hòa bình, dân chủ, giàu mạnh, đoàn kết…” không ngừng bay bay.

Đại Ninh thắc mắc hỏi: “Các cậu còn có chức năng đó nữa hả?”

Thanh Đoàn bình tĩnh nói: “Cũng không biết nữa, lúc trước chưa từng tiếp xúc qua.”

“Không sao, sau này cậu sẽ quen thôi.”

Thanh Đoàn: ???

*Believe me, I was prepared for everything, except you: Hãy tin anh, anh đã liệu trước được mọi thứ, ngoại trừ em.