Người Chơi Hệ Nhân Phẩm

Chương 18. Đạo thân thành thật, trời ban cho thần kiếm. (2)

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Hồng Mông Tử Khí hóa thành một lớp màng, trong cái nhìn căng thẳng của mọi người, mũi kiếm Tiên Thiên Kim tinh từ bên dưới hiện ra.

 

Chẳng qua mũi kiếm lúc này không còn là một kiếm khí hữu hình nữa, mà trở thành một thứ vật chất do Tiên Thiên Kim tinh và Hồng Mông Tử Khí dung hợp lại.

 

Hồng Mông Tử Khí điên cuồng bổ khuyết vào chỗ tiếp xúc, kiếm khí tiến lên một bước hạ trầm, xuyên qua các phần được mạ, lấp loáng những tia sáng màu tím vàng.

 

Đến khi kiếm khí hoàn toàn xuyên qua lớp mạ do Hồng Mông Tử Khí tạo thành, thì phần lột xác hoàn thành.

 

Một thần kiếm xuất hiện trước mặt mọi người.

 

Dài ba thước, thân kiếm lấp lánh ánh sáng vàng tím, trên kiếm có một ấn ký thái cực đồ.

 

Hồng Mông Tử Khí còn dư hóa thành tua kiếm, điểm xuyến cho chuôi kiếm vẫn chưa được ngay ngắn.

 

Khi kiếm đã thành, các tu sĩ có bội kiếm ở đây khó mà điều khiển được bội kiếm của mình.

 

Không chỉ các tu sĩ có mặt ở đó, mười châu của đông đại lục, khắp nơi đều có kiếm bay lên không trung như mưa.

 

Nhất thời, đại lục Cửu Tiêu nhốn nháo.

Vô số kiếm khí bay lên không trung, đến dưới thân thần kiếm mới được hình thành, không ngừng bay lượn.

 

Dường như để góp vui cho chương trình sự ra đời của đế kiếm, những phi kiếm linh khí này bày tỏ sự thần phục của chúng.

 

Quy mô của đoàn phi kiếm ngày càng đông, dường như muốn phủ kín bầu trời.

 

Những người trên quảng trường của Nguyệt Thần cung cũng muốn đến hóng chuyện nhưng không thể nào nhìn thấy được, và chỉ còn lại sự bàng hoàng.

 

Trương Huyền Sinh nhìn cảnh tượng trước mặt, trong lòng cũng có chút kinh ngạc.

 

Sau đó duỗi tay ra, kiếm khí chậm rãi rơi vào trong tay.

 

Sau khi nhận lấy, thần kiếm vang lên tiếng ngâm nhẹ, giống như đại đạo thần âm, rất vui tai.

 

Thần kiếm dường như đang bày tỏ sự vui mừng.

 

"Do sao Tử Vi rơi xuống Cửu Tiêu, ta sẽ gọi ngươi là kiếm Tử Tiêu luôn nhé."

 

Trương Huyền Sinh cảm nhận được niềm vui được truyền ra từ thanh Thần Kiếm trong tay thì bật cười.

 

Thanh kiếm Tử Tiêu rất có linh tính, và nghe được chủ nhân đặt tên cho nó làm nó rất vui vẻ.

 

Thế là làm cho đoàn phi kiếm nhảy múa cùng vui.

 

Trương Huyền Sinh nhìn đoàn phi kiếm đang bay dưới chân mình, cảm giác có chút bất lực.

 

Hoành tráng thì hoành tráng, linh kiếm đều bị ép bay đến đây rồi, nhưng đừng nói bắt ta phải đi trả từng cây nha!

 

"Bảo chúng quay về chỗ cũ."

 

Trương Huyền Sinh nói với kiếm Tử Tiêu trong tay.

 

Theo lệnh của kiếm Tử Tiêu, những thanh kiếm bay này được ra lệnh quay trở lại chỗ chủ nhân ban đầu của chúng.

 

Khi nhóm phi kiếm rời đi, vẫn còn những thanh phi kiếm không muốn quay về chủ cũ, biểu lộ như thể rất buồn.

 

Nhìn đoàn phi kiếm đang dần tiêu tán, Trương Huyền Sinh cảm thấy có chút tiếc nuối.

 

Này, không nghĩ đến có vụ này luôn á trời.

 

Không nói hai chữ "Kiếm tới", có chút không viên mãn rồi.

 

Lúc này, sau khi đoàn phi kiếm bay tán loạn, quảng trường bên dưới sôi động hẳn lên.

 

"Sư đệ, ngươi thật là lợi hại." Một vị đồng môn nhìn lên với gương mặt si mê

 

"Ta không trách ngươi rời ta mà đi, tiểu sư đệ của ta quá ưu tú rồi, ngươi muốn bay qua đó, ta hiểu."

 

"Đừng nói đến phi kiếm nhà ngươi, đến ta cũng muốn bay qua bên cạnh tiểu sư đệ." Một vị đồng môn vừa mới lấy lại được phi kiếm nói.

 

"Thanh Thần Kiếm này gần như có thể đại diện cho Thiên Đạo nơi này rồi!"

 

"Đây nên được coi là hỗn nguyên tiên khí trong truyền thuyết nhỉ?"

 

"Hải Thư Sinh, ngươi biết cái gì mà nói, đây rõ ràng là tiên thiên tiên khí."

 

"Ta thật là muốn thử, thanh Thần kiếm này sắc bén đến mức nào."

 

Đây là một nhóm người đang thảo luận về kiếm Tử Tiêu.

 

"Haizz, tại sao tiểu tử này không phải đến từ Phần Viêm cốc của ta chứ!"

 

"Không được, ta phải nghĩ cách để hắn tiến vào Thiên Kiếm sơn của ta." Đây là đang tán thưởng Trương Huyền Sinh.

 

Còn Hàn Giang Tuyết, nhìn Trương Huyền Sinh trên bầu trời, trong lòng tràn đầy tự hào.

 

Mở mắt ra xem cho kỹ, thấy chưa?

 

Một thiên kiêu chi tử, một thiếu niên đầy ưu tú. Là ai dạy biết không? Là ta dạy đó!

 

Uh, Liễu Vô Nhai không có ở đây lão nương cũng tính là sư phụ chứ.

 

Bình tĩnh..! Nghĩ thì nghĩ vậy, dù sao cũng phải giữ trấn định, phải giữ hình tượng một cung chủ lạnh lùng.

 

Nàng đã nghĩ kỹ rồi, đợi một lát vài vị Chân Nhân của các Tiên Minh đến nịnh bợ thì phải ứng đối thế nào rồi.

 

"Huyền Sinh vẫn còn trẻ, và vẫn còn nhiều chỗ thiếu sót." "Ta cũng không có chỉ dẫn bao nhiêu, tất cả đều là dựa vào Huyền Sinh tự lực phấn đấu." "Con đường sau này của Huyền Sinh vẫn còn dài lắm"

 

Những lời đáp trả tương tự như thế này cứ luẩn quẩn trong đầu của Hàn Giang Tuyết, bao cao bay xa và bay luôn.

 

Còn về Trương Huyền Sinh ở trên không trung, hắn không có thời gian để suy nghĩ về chuyện lặt vặt, hắn vẫn còn việc phải làm, đó là hoàn thành chương thứ tư của Đạo Diên Kinh.

 

Trước ánh mắt của mọi người, hắn khẽ nâng thanh kiếm Tử Tiêu lên và từ từ đưa nó lên không trung.

 

"Đi." Hắn nhẹ nhàng nói.

 

Chỉ thấy kiếm Tử Tiêu hóa ra một đạo lưu ảnh, để lại một vết tím giữa trời, sau đó tiếng rồng ngâm từ từ truyền ra xa.

 

Ngay khi kiếm Tử Tiêu biến mất khỏi tầm mắt của mọi người, mọi người có chút không hiểu dụng ý của Trương Huyền Sinh.

 

Một khắc sau đó, bầu trời run rẩy, mây mù phía trên tan đi tứ phương.

 

Ấn ký của Thiên Tâm lại một lần xuất hiện trước mặt mọi người.