Mô Phỏng Tội Phạm Mười Vạn Lần: Ta Trở Thành Siêu Cấp Cảnh Sát!

Chương 14. Có Tội Ác Thứ Hai? Thi Thể Sẽ Không Bao Giờ Nói Dối!!!

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Không phải là chết đuối.

Mà là bị siết cổ ngạt thở rồi ném xác.

Kết quả kiểm nghiệm này, thật sự làm vụ án trở nên tàn nhẫn hơn rất nhiều.

Ánh mắt của Từ Trường Thắng rõ ràng nghiêm trọng hơn, ngay lập tức lấy điện thoại gọi cho đội điều tra hình sự khu Hoài Hải.

"Lão Trần."

"Giúp ta kiểm tra camera an ninh trong 5 ngày gần đây ở khu vực gần sông Hoài Nam, đây là một vụ sát nhân cực kỳ tàn nhẫn, nhất định phải nhanh chóng truy tìm hung thủ."

"Cái gì, sông Hoài Nam có camera giám sát sao?"

"Ngươi kiểm tra camera vài công viên xung quanh, xem có nghi phạm nào khả nghi."

"Được."

"Còn nữa, giúp ta kiểm tra gần đây có tiếp nhận đơn trình báo mất tích của nữ giới nào không? Độ tuổi khoảng 20-30."

Trong thời đại ngày nay.

Hiệu quả phá án của cảnh sát rất cao, camera giám sát chiếm vị trí cực kỳ then chốt!

Nhưng bây giờ.

Xung quanh sông Hoài Nam không có camera giám sát, làm tăng độ khó cho vụ án.

Chỉ có thể hy vọng...

Tìm manh mối quan trọng trên thi thể này, xác định được danh tính nạn nhân.

......

Trong khi Từ Trường Thắng sắp xếp tra soát camera xác định danh tính nạn nhân.

Tô Minh vẫn tiếp tục kiểm tra thi thể.

Kiểm tra lại dấu vết siết cổ, bắt đầu dần dần phân tích quan sát.

Trên người thi thể mặc áo để vai trần, ở xương quai xanh có hình xăm to chừng nửa bàn tay thải sắc, bụng có một ít phình to.

Cho thấy mức độ phân hủy của nội tạng không cao, không có tình trạng tích tụ khí.

Đồng thời.

Xác định nạn nhân chết vì ngạt thở, không phải chết đuối!

Mặc quần bó sát, xương chậu có vết lõm nhỏ rõ ràng, đây là dấu vết của dây buộc vào bao chất thải xây dựng gây ra.

Trên quần áo không có nhãn hiệu.

Theo chất liệu và chi tiết xét thấy, quần áo là hàng giả chứ không phải hàng thật.

Đảo nhẹ thi thể sang một bên.

Tô Minh phát hiện rõ ràng hơn ở vị trí Mông quần jeans có một vết bẩn đất vàng đều, túi quần bên phải cũng dính chút bùn vàng.

Kiểm tra đến đây.

Tô Minh ngẩng đầu lên hỏi người trục vớt thi thể bên cạnh.

"Ta hỏi ngươi."

"Lúc vớt xác có kéo xác trên mặt đất không?"

Người trong đội trục vớt thi thể kinh ngạc trả lời.

"Cảnh sát!"

"Chúng ta là đội trục vớt thi thể chuyên nghiệp, làm sao dám kéo xác trên đất chứ?"

"Đừng nói là vì công việc..."

"Chúng ta làm công việc này, kéo xác là cực kỳ bất kính, không cần tin tất cả nhưng một chút cấm kỵ mê tín vẫn là phải tuân theo!"

Tô Minh gật đầu nhẹ, không hỏi gì thêm.

Tiếp tục quan sát thi thể, phát hiện ngón trỏ và ngón út bên trái bị chặt đứt bằng vũ khí sắc nhọn, vết thương đã khô không thấy máu.

Các ngón tay còn lại đều làm móng giả, cho thấy sự chỉn chu của nạn nhân khi còn sống.

Cổ tay trái có vết băng rõ ràng.

Hai đầu cổ tay phình to, giữa thắt lại, có thể là vòng tay hoặc đồng hồ, hằn lại do áp lực của thi thể hạn chế sự phình nở do thấm nước.

Tiếp theo.

Kiểm tra bên tay phải.

Tương tự như tay trái, mỗi ngón tay đều có móng giả, nhưng trong kẽ ngón tay giữa có một mảnh da.

Dùng kẹp gắp da trong móng tay bỏ vào túi bảo quản.

Quần của nạn nhân không bị xé rách.

Căn cứ đó đánh giá nạn nhân không bị xâm hại, khó có thể lấy dịch cơ thể để trích xuất DNA hung thủ.

Kiểm tra toàn bộ thi thể xong.

Tô Minh nhíu mày suy nghĩ, đem các manh mối quan sát được và kinh nghiệm mô phỏng kiểm chứng lẫn nhau.

Vài giây sau.

Tô Minh cởi găng tay cao su, nhìn sang bên cạnh hỏi Từ Trường Thắng.

"Thắng ca."

"Ta đã kiểm tra xong ở đây, ngươi có cần kiểm tra lại nữa không? Hay là trực tiếp bỏ vào túi đựng xác chuyển đến nhà xác?"

"Hả? Đã xong rồi à?" Từ Trường Thắng đang liên lạc với đội kỹ thuật hình sự, quay đầu lại ngạc nhiên hỏi.

"Tiểu Minh, ngươi nói rõ ràng đã thu thập được những thông tin gì."

"Vừa nãy kỹ thuật hình sự gọi điện thoại cho ta, nói là gần đây không có tiếp nhận đơn trình báo nữ giới mất tích nào cả, bây giờ nhất định phải điều tra từ thi thể này mới được.’’

Trong quá trình điều tra án giết người.

Điều cực kỳ quan trọng là xác định danh tính nạn nhân.

Bởi vì.

Khoảng 90% án giết người là người quen biết nhau, nếu xác định được danh tính nạn nhân thì có thể phá án rất nhanh dựa vào khoanh vùng quan hệ.

Bây giờ không có đơn tố giác mất tích.

Chỉ có thể dựa vào manh mối trên thi thể, hoặc rút trích hình ảnh đưa vào cơ sở dữ liệu để đối chiếu, mới có thể xác định được danh tính nạn nhân.

Tô Minh liếc nhìn thi thể bên cạnh, lập tức tự tin nói.

"Nạn nhân là nữ giới, cao khoảng 165 cm, căn cứ vào nhan sắc và mức độ mòn răng đoán tuổi khoảng 24-26."

"Khi còn sống có lối sống khá chỉnh chu gọn gàng, điểm này có thể thấy rõ qua móng tay giả ở cả hai bàn tay, tuy nhiên không giàu có lắm."

"Bởi vì quần áo của nạn nhân là hàng nhái không nhãn hiệu, nếu được phép suy đoán, có thể là người có tính hư vinh, hoặc cần mặc đồ hiệu trong một số trường hợp."

"Hơn nữa."

"Lúc chết, nạn nhân trang điểm cẩn thận, dán mí, đeo mống mắt màu xanh nhạt, mặc dù mặt bị ngâm nước nhưng vẫn có thể thấy phấn son dính lại khá nhiều."

"Chỉ có nữ tử gặp người quen mới trang điểm kỹ như vậy, có thể suy đoán là nạn nhân đi gặp ai đó, hoặc tham gia hoạt động gì đó, nhưng đã gặp chuyện bất ngờ."

"Xác suất gây án là người quen tăng cao!"

Nghe đến đây.

Vài cảnh sát xung quanh đều bất ngờ hít một hơi, nhìn nhau đầy kinh ngạc.

Có cần khuếch đại như vậy không?

Trong thời gian ngắn đã quan sát được nhiều manh mối trên thi thể đến thế.

Quả thật.

Cảnh sát hình sự đều là quái vật!

Từ Trường Thắng cũng kinh ngạc, lúc trước hắn đang gọi điện cho kỹ thuật hình sự, cũng chú ý quan sát trình tự và chi tiết kiểm tra của Tô Minh.

Nghe thấy suy luận của Tô Minh.

Từ Trường Thắng nhìn kỹ thi thể vài lần, sau đó vuốt cằm suy nghĩ.

"Cho nên."

"Kết luận bây giờ là..."

"Nạn nhân chết khi đang trang điểm cẩn thận để gặp ai đó, nhưng đã gặp chuyện bất ngờ, bị siết cổ bằng dây thép hoặc dây mỏng đến ngạt thở chết."

"Sau đó thi thể bị ném xuống sông Hoài Nam, buộc thêm bao rác thải xây dựng vào hông khiến xác không thể nổi lên, nếu không..."

Chưa đợi Từ Trường Thắng nói hết.

Tô Minh vội vàng lắc đầu, cắt ngang lời hắn, rất nghiêm túc nói.

"Thắng ca, không đúng."

"Vụ án này rất có khả năng không chỉ có một nghi phạm, mà là hai nghi phạm khác nhau!"

"Bởi vì theo suy luận của ta..."

"Hung thủ giết người rồi ném xác xuống sông Hoài Nam, và tên trói rác thải xây dựng vào người nạn nhân, không phải cùng một người!!!"