Mô Phỏng Tội Phạm Mười Vạn Lần: Ta Trở Thành Siêu Cấp Cảnh Sát!

Chương 13. Không Phải Chết Đuối, Mà Là Bị Siết Cổ Rồi Vứt Xác!!!

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Khẩu hiệu “phải truy bắt hung thủ trong vụ án giết người” không phải là nói suông.

Đó là mệnh lệnh từ Bộ công an truyền xuống cho tất cả địa phương vào năm 2004, nhằm nỗ lực tăng cường lực lượng truy bắt, giảm thiểu các vụ án hình sự xảy ra.

Đó là chỉ thị rõ ràng từ cấp trên.

Do áp lực từ “vụ giết người nhất định phải phá”....

Các cơ quan phá án cơ sở tăng lên đáng kể thái độ nghiêm túc và hiệu quả xử lý.

Cơ bản chín phần mười vụ án mạng....

Có thể phá được trong 48 tiếng, thời gian này được gọi là “48 tiếng thời gian vàng”.

Trong đó...

Từ khi tiếp nhận tin báo đến khi phát hiện thi thể nạn nhân là 24 tiếng đầu sẽ tìm mọi bằng chứng then chốt, đây là khoảng thời gian vô cùng quan trọng.

Tỷ lệ phá án gia tăng cực lớn nến chuẩn bị tốt trong thời gian này...

Cũng khiến bọn phạm tội có tính toán kém, không dám liều lĩnh gây ra các vụ giết người.

......

Trên đường cao tốc, xe cảnh sát hú còi lao nhanh.

Dừng lại ở ven sông Hoài Nam hẻo lánh ngoại ô.

Mặc dù Ma Đô là một thành phố lớn, nhưng vùng ngoại ô cũng rất ít có người lui tới.

Sông Hoài Nam chính là một trong số đó.

Ngoài người dân sống ở khu vực gần đó và người câu cá, cơ bản rất ít người đến bờ sông rong chơi.

Lúc này...

Ba người từ trên xe cảnh sát bước xuống...

Đã nhìn thấy từ xa là một khu vực trên sông bị rào chắn băng keo cảnh sát, bên ngoài vẫn có khá nhiều người dân rảnh rỗi tụ tập xem.

Chỉ trỏ, dường như đang bàn tán phỏng đoán đủ thứ chuyện.

Từ Trường Thắng cau mày, tiến lên phía trước quát:

“Tụ tập cái gì đấy, tụ tập cái gì đấy?”

“Xem cảnh chết chóc như phim ảnh à, mau giải tán đi, không được cản trở công tác điều tra của cảnh sát”.

Lời này...

Khiến một đám dân chúng ríu cả lên kia lập tức nhắm miệng lại, nhưng vẫn không rời đi, tất cả đứng sau hàng rào cảnh báo, đầu ngửa lên để nhìn rõ tình huống.

Từ Trường Thắng cũng không tiếp tục xua đuổi gì nữa, liếc mắt nhìn Tô Minh và Vương Hổ bên cạnh, nói chậm rãi:

“Sau khi phát hiện người chết, cục cảnh sát trị an nhân dân cách nơi này tương đối gần đã tới phong tỏa đầu tiên, hơn nữa để cho đội mò vớt tiến hành trục vớt thi thể lên.”

“Trước mắt còn không có đặt vào trong bọc đựng xác, cần chúng ta để phán đoán nguyên nhân cái chết đại khái, cùng với có nhất thiết phải tiến hành khởi tố hay không.”

“Nếu như là tự sát hoặc ngã xuống nước ngoài ý muốn, vậy chúng ta chỉ cần đưa ra bằng chứng hợp lý liền có thể kết án.”

“Nhưng nếu là bị giết, chắn chắn sẽ có chút rắc rối.”

Nhận xét này khiến Tô Minh gật đầu tán thưởng, dường như nhìn thấu ánh mắt đầy thắc mắc của Vương Hổ, liền giải thích:

“Thi thể được vớt từ trong nước...”

“Thông thường không có bất cứ giá trị tham khảo nào, bởi vì ai cũng không biết trôi từ đâu đến.”

“Trước tiên vớt lên, xác định nguyên nhân tử vong, nếu có khả năng bị giết thì nhất định sẽ khởi tố.”

“Từ môi trường xung quanh đánh giá... ”

“Cá nhân ta cảm thấy khả năng ngã xuống nước rất thấp, vì dân chúng địa phương đang chỉ trỏ ở đằng kia, tò mò người chết này là ai.”

“Điều này chứng tỏ, nạn nhân chắn chắn không phải cư dân địa phương, xác suất té ngã xuống nước có thể bỏ qua.”

“Còn nếu là giết người hoặc ám sát...”

“Cần phải xác minh thêm, chỉ khi nhìn thấy thi thể mới có thể khẳng định.”

Từ Trường Thắng tán thưởng gật đầu.

Không ngờ não Tô Minh nhảy số nhanh đến thế, chỉ cần quan sát biểu hiện và lời nói của những dân chúng kia đã có thể loại trừ khả năng ngã xuống nước, sau đó liền vẫy tay:

“TIểu Minh, phán đoán của ngươi rất tinh tế.”

“Bây giờ thế này...”

“Trước tiên để hai người các ngươi tiến hành kiểm tra sơ bộ và khám nghiệm thi thể.”

“Ta ở bên cạnh hỗ trợ, nếu như không có vấn đề gì thì không cần phải gọi pháp y tới khám nghiệm chi tiết.”

Thường ngày, pháp y cũng rất bận rộn.

Không chỉ giúp điều tra án mà còn tiến hành rất nhiều khám nghiệm tử thi cho các vụ tai nạn, thương tích trong dân chúng.

Nên đa số các điều tra viên...

Đều có sơ bộ khả năng khám nghiệm thi thể, phân tích manh mối đại khái, thực sự không có chút dấu hiệu gì thì mới gọi pháp y đến cứu cánh điều tra sâu.

Ba người bước qua hàng rào cảnh báo.

Tầm mắt liền thấy một thi thể phù nề, mắt lồi, da tái nhợt, còn có một số dấu hiệu phân hủy.

Nhìn kỹ...

Bề ngoài thi thể này không quá dữ tợn, cũng chưa thấy hiện tượng phình to quá mức.

Một người đội trục vớt đội mũ xô, ướt nhẹp từ đầu đến chân, chỉ vào một bao tải đựng rác xây dựng bên cạnh, lên tiếng trước:

“Cảnh sát, lúc đang vớt thi thể...”

“Ta cứ kéo mãi không được, nên đã nhảy xuống nước kiểm tra.”

“Kết quả phát hiện...”

“Phần thắt lưng của thi thể bị trói chặt vào bao tải rác này, mới khiến thi thể không thể nổi lên, nếu không có người câu cá tình cờ móc phải, Ta đoán....”

Mặc dù người của đội trục vớt chưa nói hết...

Nhưng tất cả mọi người đều hiểu, nếu không có ai đó câu được, chắc thi thể sẽ nằm dưới sông cho đến khi phân hủy hoàn toàn mà không ai biết.

Lúc này...

Đã có thể loại trừ khả năng tự sát.

Vẻ mặt Từ Trường Thắng trở nên nghiêm túc, nhíu mày nhìn xuống thi thể ven bờ, vẫy tay nói:

“Được, biết rồi.”

“Trước tiên để chúng ta kiểm tra thi thể, quan sát rõ tình hình sẽ nói sau.”

Vừa dứt lời...

Tô Minh và Vương Hổ liếc nhìn nhau, sau đó không chút do dự, liền mở hộp đồ nghề, lấy ra đeo găng tay cao su.

Để tránh gây ra hư hỏng nào khác.

Trước khi bắt đầu kiểm tra nạn nhân, hai người đã chụp mấy tấm ảnh từ mọi góc độ, rồi chuyển cho cục điều tra.

Tiếp theo...

Tô Minh dẫn đầu bắt đầu tìm kiếm manh mối tỉ mỉ, Vương Hổ thì phối hợp cầm máy ảnh, ngồi bên cạnh chờ lệnh của Tô Minh.

Trong thời gian tập luyện ở trường cảnh sát...

Hai người vẫn phân công như thế này, Tô Minh dẫn đầu tìm kiếm manh mối, còn hắn thì chụp ảnh ghi lại chi tiết và biên soạn hồ sơ.

Làm công việc phù hợp với khả năng của mỗi người.

......

Lúc này...

Tô Minh trước tiên nhìn tổng quan thi thể, sau đó mới thực hiện từ trên xuống theo thứ tự, kéo mi mắt nhắm kín của thi thể ra, cẩn thận quan sát màu sắc con ngươi và đồng tử.

Mặc dù đã ngâm trong nước vài ngày...

Nhưng trên mí mắt trên của thi thể, vẫn có thể nhận thấy rõ ràng các chấm máu hình kim đỏ nâu ở phần gần góc trong ngoài.

Đồng tử có màu lam nhạt quỷ dị.

Và hai mắt giống nhau, không có hiện tượng đồng tử co rút hay giãn nở.

Tô Minh lập tức dùng tay sờ nắn nhẹ nhãn cầu, cảm nhận được kết cấu dẻo như nhựa.

Tiếp đó...

Tô Minh dùng kẹp cầm mũi trái của thi thể, dùng tăm bông lau nhẹ vài giây, không có quá nhiều bùn đất tảo bên trong.

Kế đến mở toang miệng thi thể, răng khá mòn nhưng không nghiêm trọng, cũng không có răng giả.

Nhưng là...

Trên hai hàm răng trên dưới, phần gần cổ răng đều có màu hồng tím.

Tô Minh thấy vậy liền nhíu mắt, đẩy đầu thi thể sang một bên, quan sát kỹ phần cổ.

Một vết bầm tím đen rộng nửa ngón tay hiện rõ trước tầm mắt.

Tô Minh giữ nguyên tư thế đó, nhìn Vương Hổ bên cạnh ra lệnh:

“Hổ, chụp tấm này đi.”

“Lỗ mũi nạn nhân hoàn toàn không có quá nhiều cát và tảo, bùn đất, chứng tỏ hoàn toàn không có dấu hiệu ngạt nước, đã mất ý thức hoặc tử vong trước khi rơi xuống nước.”

“Thêm vào đó...”

“Mí mắt có vết máu hình đầu kim, cổ răng có vân tím hồng, cổ có bầm tụ máu màu tím đen, bây giờ đã khẳng định được...”

“Nạn nhân không phải do chết đuối, mà là bị siết cổ đến bất tỉnh, rồi vứt xác xuống nước!”