Đấu La Chi Võ Hồn Lôi Điện (Bản Dịch)

Chương 8. Ta có thể giúp cô nâng cao tốc độ tu luyện

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Chu Trúc Thanh trở về phòng, tâm trạng của cô dao động trong một thời gian dài, cô không thể bình tĩnh. Vừa rồi cô đã nghe thấy gì, hình như Lâm Kiệt nói có thể giúp cô tăng tốc độ tu luyện hồn lực.
Tốc độ tu luyện của hồn lực có thể tăng lên sao, đây không phải là do hồn lực trong trời đất, tư chất cùng với thiền định của bản thân quyết định sao.
(Ở chỗ này giải thích một chút, tu luyện hồn lực ở đại lục Đấu La không cần công pháp, chỉ cần ngồi thiền là có thể tu luyện. Đương nhiên, một số môn phái có một số công pháp tu luyện đặc thù, công pháp quả thực sẽ nâng cao tác dụng tu luyện, nhưng công pháp ở đại lục Đấu La cũng rất hiếm thấy, lợi hại giống như Đường Tam thì khỏi nói, một đám tu luyện công pháp.)
Một số người có thể may mắn đạt được một số bảo vật quý hiếm, có thể tăng mạnh hồn lực, nhưng chưa bao giờ nghe qua có người có thể làm tăng tốc độ tu luyện của một người.
Đây là lợi ích của võ hồn Lôi Điện của Lâm Kiệt, có thể tôi luyện cơ thể, cũng có thể giúp người khác tôi luyện cơ thể, nâng cao lực tương tác của cơ thể đối với hồn lực, tăng tốc độ tu luyện hồn lực.
Em gái Lâm Nhiên dưới tình huống hồn lực Tiên Thiên chỉ có cấp bốn có thể tu luyện đến cấp mười chín khi còn rất trẻ là bởi vì Lâm Kiệt đã giúp cô bé tôi luyện cơ thể từ khi còn nhỏ.
Chu Trúc Thanh ngồi trên giường với vẻ mặt thất thần, nghĩ đến việc Đới Mộc Bạch bỏ rơi mình, một mình chạy đến Vương quốc Ba Lạp Khắc, trong lòng cô liền oán hận, có chút tức giận.
Mặc dù quan hệ của hai người không sâu đậm, nhưng ít nhất từ nhỏ bọn họ đã có hôn ước, không nói lời nào liền bỏ trốn, bỏ lại mình cô đối mặt với các loại khó khăn trong gia tộc, lúc nào cũng phải đối mặt với sự đàn áp, ám sát của chị gái Chu Trúc Vân, nghĩ đến đây càng khiến cô tức giận hơn.
Đến lúc tìm được anh ta sẽ khiến anh ta đẹp mặt. Mặc dù cô cũng rất muốn biết Đới Mộc Bạch có thật sự từ bỏ hay không. Nếu như ngay cả anh ta cũng từ bỏ thì cô nên làm thế nào.
Bản thân Chu Trúc Thanh chưa bao giờ là người dễ bỏ cuộc, nhưng bây giờ một mình cô có vẻ hơi cô đơn. Mọi nỗ lực, cố gắng của cô dường như đều vô ích.
Đúng vậy, cô rất mê quyền lực, cô không muốn chấp nhận số mệnh, càng không muốn cuối cùng bởi vì thất bại liền bị gia tộc xóa bỏ. Cô muốn phản kháng, nhưng cô biết với sức mạnh hiện tại của mình rõ ràng là không thể.
Lúc này, trong đầu Chu Trúc Thanh lại phản ứng lại lời nói của Lâm Kiệt, cô lẩm bẩm nói: "Chẳng lẽ hắn thật sự có cách giúp mình tăng tốc độ tu luyện hồn lực sao."
Mà lúc này Lâm Kiệt đang làm gì?
Phòng của hai người liền kề nhau, khách sạn bé thế này mà kinh doanh rất tốt.
Vốn dĩ người đàn ông ở quầy lễ tân muốn nói chỉ có một phòng, nhưng bị Lâm Kiệt nhìn qua, người đàn ông ở quầy lễ tân đó không hổ là người trong nghề. Anh ta vừa nhìn qua đã hiểu, cuối cùng đưa cho Lâm Kiệt và Chu Trúc Thanh một phòng có hai phòng ngủ liền kề nhau.
Hiện giờ trong lòng Lâm Kiệt đang nghĩ, Chu Trúc Thanh có vì câu nói kia mà đến tìm mình để đến giúp cô tăng tốc độ tu luyện hồn lực không? Nếu cô qua đây, mình giúp hay không đây, sậc ~ nghĩ gì vậy.
Mình nên giúp cô ấy hay không giúp đây.
Ừm, cái này còn phải cân nhắc, còn báo đáp thì hehe...
Trong khi Lâm Kiệt đang tự luyến, thì hơn một giờ đồng hồ đã trôi qua mà Chu Trúc Thanh vẫn chưa qua, rõ ràng cô không qua nữa.
Mà Chu Trúc Thanh ở bên cạnh, nói thật, cô có chút động lòng. Hiện tại thứ cô thiếu chính là thực lực, hiện tại có cách nâng cao thực lực của mình, cô nhất định có chút động tâm.
Nhưng trong lòng cô nghĩ, dựa vào quan hệ mới quen biết không lâu giữa bọn họ, miễn cưỡng coi là bạn bè, rõ ràng không thể vô duyên vô cớ giúp đỡ mình, nghĩ đi nghĩ lại, cô quyết định quên đi.
Sau một đêm không có gì, sáng hôm sau, Lâm Kiệt thức dậy vệ sinh cá nhân xong, hắn vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy Chu Trúc Thanh. Hai người đi ăn sáng rồi đi đến thành Mai Côi.
Trong bữa sáng, Lâm Kiệt không nói về chuyện mà hôm qua hắn nói có thể giúp cô tăng cường tu luyện hồn lực, chỉ trò chuyện về cuộc sống hàng ngày, quan hệ của bọn họ trở nên thân thiết hơn.
Vì vậy, hắn đi cùng cô về phía thành Mai Côi. Lúc đầu, Lâm Kiệt cho rằng Chu Trúc Thanh sẽ từ chối hắn đi cùng cô, ai biết cô lại đồng ý. Lâm Kiệt vốn dĩ chuẩn bị rất nhiều cái cớ, nhưng hiện tại tốt rồi, cũng không cần nói gì nữa.
Trên đường đi, Lâm Kiệt cảm thấy có chút vui mừng khi nhìn thấy vẻ mặt muốn nói lại thôi của Chu Trúc Thanh. Lâm Kiệt đang muốn nói, liền bị Chu Trúc Thanh dẫn đầu nói trước: "Hôm qua ngươi nói có thể giúp ta tăng tốc độ tu luyện hồn lực là có ý gì?"
"Cái này à, có liên quan đến năng lực võ hồn của ta. Nếu cô muốn biết, thì ta có thể nói cho cô." Lâm Kiệt nhìn Chu Trúc Thanh, nhẹ nhàng nói.
Chu Trúc Thanh dùng giọng điệu ngả ngớn nói: "Nói xem nào."
Lâm Kiệt có thể nhìn ra, cô thực sự rất muốn biết.
Sau đó, hắn nhẹ giọng nói: "Võ hồn của ta là một đạo Lôi Điện, võ hồn nguyên tố chân chính, mà ta dùng võ hồn này tự tạo ra một loại năng lực, gọi là Tôi Luyện Lôi Điện. Cơ thể trải qua Tôi Luyện Lôi Điện của Võ Hồn Lôi Điện của ta có thể giúp chúng ta tăng hoạt tính của tế bào, từ đó tăng lực tương tác đối với hồn lực, cũng có thể đạt được tác dụng làm tăng tốc độ tu luyện hồn lực."
Lâm Kiệt phát hiện cô đã dừng lại trong khi hắn nói, vì vậy hắn quay lại hỏi một câu: "Cô hiểu chưa?"
Trên mặt Chu Trúc Thanh đầy vẻ khó hiểu, cái gì mà hoạt tính của tế bào, hoạt tính của tế bào là gì?
Lâm Kiệt nhìn ra vẻ nghi hoặc của Chu Trúc Thanh, dừng lại nói: "Được rồi, không nên làm khó một người chưa trải qua chín năm giáo dục bắt buộc như cô."
"Tóm lại, cô chỉ cần biết, ta có thể giúp cô tăng tốc độ tu luyện hồn lực là được rồi."
Chu Trúc Thanh chất vấn: "Chúng ta mới quen biết không bao lâu, tại sao ngươi lại giúp ta, hơn nữa, tăng như vậy có di chứng gì không?"
Trong lòng Lâm Kiệt thầm nói, lẽ nào ta sẽ nói với cô rằng ta là vì cô...sao?
"Khụ ~ khụ. Điều này đương nhiên là bởi vì chúng ta là bạn. Với lại chẳng bao lâu nữa chúng ta sẽ là bạn cùng lớp rồi. Giúp đỡ bạn cùng lớp không phải là nên làm sao? Dù sao thì ta cũng rất sẵn lòng giúp đỡ người khác mà, đúng không ~ ha."
"Về phần di chứng gì đó, cô có thể yên tâm, tuyệt đối sẽ không có di chứng, hơn nữa còn có thể bồi bổ thể chất, thanh nhiệt giải độc, làm đẹp da."
Sau khi Chu Trúc Thanh nghe Lâm Kiệt nói như vậy, cô vẫn rất cảm động, đặc biệt là câu cuối cùng có tác dụng làm đẹp, đương nhiên động lòng vẫn chỉ là động lòng, cô vẫn không đồng ý.
Lâm Kiệt thấy cô vẫn có thể nhịn được mà từ chối, hắn không khỏi thở dài. Điều này mà vẫn có thể nhịn được, ta còn đặc biệt thêm một câu có tác dụng làm đẹp rồi đấy.
Bởi vì hiện tại quan hệ của hai người rất tốt, Lâm Kiệt liền nói: "Một cô gái như cô, ta cảm cảm thấy Đới Mộc Bạch không xứng với cô, huống chi ta nghe nói hiện tại anh ta đang sống rất phong lưu vui sướng ở đó."
Chu Trúc Thanh nghe thấy ta nhắc đến Đới Mộc Bạch, thì có chút tức giận, sau đó nghe ta nói Đới Mộc Bạch sống rất phong lưu vui sướng, trong mắt cô rõ ràng có chút hận ý.
Nhìn thấy biểu cảm của Chu Trúc Thanh, trong lòng Lâm Kiệt nghĩ: Xem ra Chu Trúc Thanh và Đới Mộc Bạch rõ ràng không cảm tình sâu sắc, cơ hội đào góc tường rất cao. Lâm Kiệt sẽ không quan tâm đến cặp đôi được phối hôn, hắn chỉ biết rằng hắn thích Chu Trúc Thanh, hắn sẽ cố gắng hết sức để cướp về, thế là đủ rồi.
Chu Trúc Thanh tức giận nói: "Ta tìm anh ta chỉ để hỏi rõ một số chuyện mà thôi."
Hai người lại trò chuyện thêm một chút, nửa ngày nhanh chóng trôi qua. Cách thành Mai Côi còn một giờ đồng hồ nữa, bởi vì hai người đi không nhanh lắm, chỉ nhanh hơn so với bình thường một chút, nếu không thì đã tới nơi từ lâu rồi.
Điều này chủ yếu là vì Lâm Kiệt muốn nghe ngóng thêm một số điều mà hắn muốn biết, kéo gần thêm mối quan hệ giữa hai người. Hiện tại xem ra hiệu quả không tệ, ít nhất Chu Trúc Thanh sẽ không còn là khuôn mặt người lạ không nên đến gần nữa.
Khi đến gần thành Mai Côi, Lâm Kiệt lại nói với Trúc Thanh: "Cô có biết hồn lực Tiên Thiên của ta là cấp bao nhiêu không?"
Về phần tại sao không phải là Chu Trúc Thanh mà là Trúc Thanh?
Đó tất nhiên là vì Lâm Kiệt của chúng ta là người mặt dày. Lúc đầu gọi Trúc Thanh, nhưng sau đó người ta không thèm để ý đến hắn, sau đó lại gọi nhiều, liền quen luôn. Chu Trúc Thanh cũng không ngờ rằng tên nhóc trông có vẻ khá đẹp trai, thực lực còn rất mạnh này lại mặt dày như vậy.
Chu Trúc Thanh nghe thấy câu hỏi của Lâm Kiệt, rất có đạo lý nói: "Không phải ngươi là hồn lực Tiên Thiên Mãn sao?"
Lâm Kiệt cười nói: "Ta nói ta là hồn lực Tiên Thiên Mãn khi nào vậy?"
"Tuổi tác của chúng ta tương đương nhau, nếu như ngươi đã tu luyện tới cấp hồn tôn, thì tư chất nhất định phải cao hơn ta, không phải hồn lực Tiên Thiên Mãn thì là gì."
Lâm Kiệt thở dài, "Thật ra, hồn lực Tiên Thiên của ta chỉ mới cấp bốn."
Chu Trúc Thanh kinh ngạc nói: "Không có khả năng, nếu như hồn lực Tiên Thiên của ngươi chỉ mới cấp bốn, thì sao ngươi lại có thể tu luyện nhanh như vậy được?"
Lâm Kiệt cười thầm trong lòng, nói: "Ta phải cảm ơn một người vì điều này, nếu không phải là người ấy, thì ta sẽ không có sức mạnh như ngày hôm nay."