Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

"Cô muốn gia nhập Học viện Sử Lai Khắc." Lâm Kiệt nói.
“Sao ngươi biết?” Chu Trúc Thanh có chút kinh ngạc, vẻ phòng bị trong mắt càng tăng lên.
"Thật sự là ta đoán thôi, cô đừng không tin."
"Vừa rồi thấy võ hồn mà cô sử dụng là U Minh Linh Miêu, cho nên ta liền biết."
"Vậy thì sao, trên thế giới này có rất nhiều võ hồn giống nhau, càng huống chi, sao ngươi biết có những nơi khác hay không, với lại sao ngươi biết ta muốn đến Học viện Sử Lai Khắc." Chu Trúc Thanh dùng giọng điệu chất vấn, nói.
Hình như đây là câu cô nói nhiều nhất rồi. Lâm Kiệt nhìn thấy vẻ mặt thắc mắc của cô thì thở dài một tiếng.
Sau đó, hắn nhẹ giọng nói: "Võ hồn của cô là U Minh Linh Miêu, mà ta nghĩ trong toàn bộ đại lục Đấu La, người có thể sử dụng võ hồn U Minh Linh Miêu lợi hại như vậy chỉ có quý tộc nhà họ Chu của đế quốc Tinh La. Hơn nữa, quý tộc nhà họ Chu và hoàng tộc cao quý có quan hệ mật thiết, quan hệ thông gia."
Gia chủ nhà họ Chu hiện tại có hai cô con gái. Con gái lớn Chu Trúc Vân là vị hôn thê của Đới Duy Tư, đại hoàng tử hiện tại của đế quốc Tinh La. Nghe nói thực lực của hai người họ rất mạnh, rất có khả năng sẽ là Thái tử, mà sau này Chu Trúc Vân có thể sẽ là Thái tử phi. Không chịu sống sung sướng, lại chạy đến đế quốc Thiên Đấu, cô cảm thấy có thể không?
Lâm Kiệt dừng một chút, nói: "Nghe nói cô con gái thứ hai của nhà họ Chu từ nhỏ đã có thiên phú dị bẩm, tư chất hơn người, tuổi còn nhỏ mà đã đột phá 20 cấp Đại hồn sư."
Có lẽ vì Lâm Kiệt đang khen ngợi Chu Trúc Thanh, nên tinh thần cô mới thả lỏng một chút, giọng điệu bình tĩnh nói: "Trông ngươi cũng không lớn tuổi lắm."
Lâm Kiệt thấy cô buông lỏng cảnh giác, trong lòng hắn cảm thán, quả nhiên phụ nữ vừa được khen liền trở lên kiêu ngạo, đặc biệt còn là thiếu nữ 12 tuổi nhưng dáng người không giống thiếu nữ chút nào.
Vừa rồi dáng vẻ giống như lâm đại địch, mới khen cô vài câu, cô liền buông lỏng cảnh giác.
Lâm Kiệt liếc nhìn cô một cái, ngữ khí có chút châm chọc nói: "Nghe nói vì tranh đoạt vương vị, nội bộ đế quốc Tinh La đấu đá không ngừng, anh em thậm chí còn chém giết lẫn nhau."
"Mà tam hoàng tử Đới Mộc Bạch vì sống sót, đã vứt bỏ vị hôn thê, một mình chạy trốn đến vương quốc Ba Lạp Khắc. Đến hiện tại hình như đang ở học viện Sử Lai Khắc."
Lâm Kiệt thấy dáng vẻ cô nghiến răng nghiến lợi, lại bình tĩnh nói.
Mà nhị tiểu thư nhà họ Chu từ nhỏ đã có hôn ước với Đới Mộc Bạch, kết quả không cần nói nữa đúng chứ.
Chu Trúc Thanh nghe Lâm Kiệt nhắc đến Đới Mộc Bạch, rõ ràng trên khuôn mặt cô là sự thù hận.
Lâm Kiệt nghĩ cũng đúng, một người vì mạng sống mà bỏ rơi vị hôn thê của mình rồi chạy trốn, thì bất cứ ai cũng sẽ hận anh ta.
Mặc dù cách làm của Đới Mộc Bạch đối với bản thân anh ta là có chút đúng đắn, xét cho cùng thì có ai muốn chết đâu, vì để bản thân sống sót, thì chỉ có thể chạy trốn thôi chứ?
Nhưng Lâm Kiệt vẫn coi thường anh ta. Hôm nay vì sống sót, anh ta đã từ bỏ vị hôn thê của mình, vậy ai biết lần sau anh ta sẽ bỏ rơi ai.
Lâm Kiệt thấy Chu Trúc Thanh lại đi lên nên hắn cũng bước lên theo, ai bảo Lâm Kiệt thấy cô xinh đẹp chứ.
Được thôi, Lâm Kiệt thừa nhận hắn đã thích Chu Trúc Thanh, hay nói đúng hơn là bị sắc đẹp làm cho mờ mắt.
Ở kiếp trước, lúc nhìn thấy Chu Trúc Thanh trong truyện tranh anime thì hắn đã hơi thích rồi. Cô có tính cách điềm đạm mà ngoan cường, nội tâm nhạy cảm phong phú, siêng năng và kiên trì tu luyện, luôn có khát vọng trở nên mạnh mẽ hơn. Chỉ cần biết điểm yếu của cô, thì hắn sẽ có cơ hội. Quan trọng hơn nữa là cô rất mê người, đến hôm này nhìn thấy người thật, hắn có thể không rung động sao?
Lâm Kiệt nâng tay phải lên, nắm thành quyền, đưa tới bên miệng ho nhẹ một tiếng: "Thế nào, hiện tại tin là ta đoán rồi chứ."
Chu Trúc Thanh nói: "Vậy thì sao, có liên quan gì đến tta?"
Đương nhiên là có liên quan rồi. Lâm Kiệt nhìn thấy cô lại dừng bước, liếc nhìn hắn một chút.
Lâm Kiệt rất phiền muộn, trong lòng hét lên: "Ánh mắt đó của cô là ý gì? A."
Lâm Kiệt cao giọng nói: "Nghe nói mấy ngày nữa học viện Sử Lai Khắc tuyển sinh, ta cũng đang dự định gia nhập học viện Sử Lai Khắc, cho nên chúng ta vừa vặn cùng đường."
Chu Trúc Thanh cũng không ngờ sẽ gặp Lâm Kiệt, người cũng muốn gia nhập Học viện Sử Lai Khắc, nên cô bước chậm hơn một chút.
"Cô Chu trông trẻ đẹp như vậy, thực lực nhất định rất mạnh, không biết đã đạt tới cấp 30 chưa."
Đương nhiên Lâm Kiệt biết lúc này Chu Trúc Thanh chắc chắn chưa đến cấp 30. Xét cho cùng, kiếp trước hắn cũng đã đọc qua anime. Về phần tại sao lại hỏi vậy, mọi người hiểu mà.
Ban đầu khi Chu Trúc Thanh vừa nghe thấy Lâm Kiệt khen mình, cô vốn muốn trả lời hắn một câu, nhưng sau đó hắn lại hỏi cô đã đạt cấp 30 chưa, vì vậy cô liền phớt lờ Lâm Kiệt, bĩu môi, trong lòng nghĩ: "Làm sao một người còn trẻ như vậy mà có thể tu luyện đến Hồn tôn chứ?"
Lâm Kiệt nhìn thấy dáng vẻ bĩu môi muốn nói nhưng không nói của Chu Trúc Thanh.
Chưa kể, khá thích thú, mà còn rất dễ thương.
Lúc này Lâm Kiệt thầm nghĩ, nếu lúc này hắn có một cái quạt thì tốt. Đây là một cơ hội tốt để ra vẻ. Đến lúc đó, hắn phất quạt một cái, sau đó nhẹ giọng nói một câu: Kẻ hèn mọn bất tài, Lâm Kiệt, năm nay 12 tuổi, Hồn tôn cấp 32. Tất nhiên chỉ là tưởng tượng trong lòng mà thôi.
Đúng vậy, hiện tại Lâm Kiệt đã là Hồn tôn cấp 32 rồi. Khi hắn hấp thụ con Lôi Chu hơn bốn nghìn năm trong khu rừng rậm Tinh Đấu, thì hồn lực của hắn lại đột phá hai cấp đến cấp 32.
Hiện giờ, Lâm Kiệt rất muốn xem biểu cảm của Ngọc Tiểu Cương sẽ như thế nào khi thấy tốc độ tu luyện của hắn nhanh hơn và mạnh hơn đệ tử Đường Tam của ông ta.
Lúc đầu, Ngọc Tiểu Cương cảm thấy tư chất của hắn thấp kém, không xứng làm đệ tử của ông ta. Hiện tại, Lâm Kiệt cũng nghĩ thông suốt rồi, nhưng Lâm Kiệt vẫn muốn xem Ngọc Tiểu Cương sẽ có biểu cảm gì khi biết hắn của hiện tại.
Nhưng Lâm Kiệt vẫn nói với Chu Trúc Thanh. Lâm Kiệt dõng dạc nói: "Tại hạ Lâm Kiệt năm nay 12 tuổi, Hồn tôn cấp 32, đương nhiên, không có quạt."
Chu Trúc Thanh kinh ngạc nói: "Sao có thể, ngươi là Hồn tôn."
"Không thể nào ~ Làm sao lại có một Hồn tôn trẻ tuổi như vậy."
Lâm Kiệt nhìn vẻ mặt không thể tin được của cô, nói: “Tại sao không thể? Cô không tin đúng không?"
Ha ~ Lâm Kiệt khẽ cười một tiếng, chỉ thấy hắn nắm chặt bàn tay, vận chuyển hồn lực, ba đạo hồn hoàn màu vàng tím bay lên từ cơ thể Lâm Kiệt. Một trong ba đạo hồn hoàn màu vàng, trong màu vàng pha một tia màu tím, mà hồn hoàn màu tím còn là màu tím đậm.
Chu Trúc Thanh càng ngạc nhiên hơn, nói: "Ngươi vậy mà lại là một Hồn tôn ~"
Lâm Kiệt nhìn dáng vẻ không thể tin được của Chu Trúc Thanh, nhẹ nhàng nói: "Đương nhiên, cô cho rằng ta sẽ lừa cô sao!"
Chu Trúc Thanh vẫn có một chút không dám tin, một Hồn tôn trẻ tuổi như vậy, thực sự tồn tại sao. Cô nghi ngờ, nhưng giọng điệu của cô không còn lạnh lùng như trước: "Ngươi năm nay thực sự chỉ mới 12 tuổi sao."
Lâm Kiệt vận chuyển hồn lực, thu hồi hồn hoàn, sờ sờ mặt mình, nói: "Ta còn nhỏ như vậy, không phải thấy rất rõ ràng sao?"
Sau đó, mối quan hệ giữa hai người dường như thân thiết hơn rất nhiều. Lâm Kiệt cùng cô nói chuyện phiếm. Hắn nghe Chu Trúc Thanh kể rằng cô năm nay cũng 12 tuổi, sức mạnh của cô là hồn sư cấp 27, tuổi cô nhỏ hơn Lâm Kiệt vài tháng.
Kể từ khi biết Lâm Kiệt là một Hồn tôn cấp 32, hai người đã thân thiết hơn, không còn dáng vẻ cảnh giác khi gặp nhau nữa, vì vậy cả hai cùng nhau đi bộ đến thị trấn Lí Đồ. Đi hơn nửa giờ, cuối cùng cũng đến thị trấn Lí Đồ.
Trên đường đi, trong lòng Lâm Kiệt thở dài, quả nhiên, thế giới này vẫn có chút nhìn vào sức mạnh.
Bạn có thực lực thì người ta mới nhìn bạn nhiều một chút. Nếu bạn không có thực lực thì người ta càng không thèm liếc bạn một cái.
Giống như thế giới kiếp trước, bạn có tiền thì bạn chính là ông lớn, không có tiền thì xin lỗi, chúng ta không quen biết nhau.
Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ phiến diện của Lâm Kiệt. Trong thế giới của thiên tài, thì luôn có rất nhiều thiên tài. Mặc dù Lâm Kiệt không cho rằng mình là thiên tài, nhưng cũng không ngăn cản người khác nói hắn là thiên tài.
Trên đường đi, hắn vẫn có thể trò chuyện vài câu với Chu Trúc Thanh. Mặc dù hầu hết các câu hỏi đều do Lâm Kiệt hỏi, Chu Trúc Thanh trả lời, nhưng điều đó không ngăn cản Lâm Kiệt kéo gần mối quan hệ của bọn họ.
Ai mới quen sẽ một lòng một dạ với bạn chứ, con đường còn phải đi từng bước, không việc gì phải vội vàng.
Khi đến thị trấn Lí Đồ, cả hai tìm một khách sạn thuê phòng để nghỉ ngơi.
Đừng nghĩ lệch nữa, hai người ở hai phòng kề nhau. Tuy rằng là ở kề nhau, nhưng dựa vào hiện tại coi như là quan hệ bạn bè quen biết, muốn ở cùng phòng với Chu Trúc Thanh rõ ràng là không có khả năng.
Nỗi chấp niệm đối với sức mạnh của Chu Trúc Thanh không hề bình thường. Khi trở về phòng, Lâm Kiệt đến gần Chu Trúc Thanh, thì thầm một câu bên tai Chu Trúc Thanh.
"Ta có biện pháp giúp cô tăng tốc độ tu luyện hồn lực."
Nói xong liền để lại Chu Trúc Thanh một mình đứng đó, vẻ mặt cô hơi sững sờ.