Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

“Điều ta có thể làm chính là tận lực duy trì sinh hoạt của con trai.” Dương Thanh Thước nhìn cái nhà này.

Ly hôn với vợ, tài sản chia bằng nhau!

Dương Thanh Thước nhìn như còn ở trong ngôi nhà này, nhưng hắn vẫn cần cho vợ 390 vạn tiền mặt! Tất cả tiền mặt trong nhà, bao gồm bất động sản đều thế chấp hai trăm vạn tiền mặt… tất cả đều cho vợ cả.

Họa vô đơn chí là mẹ bệnh nặng, mẹ không thể giúp mang con nhỏ, hơn nữa tiền chữa bệnh nặng rất cao, hắn đã thế chấp bất động sản đến mức độ cao nhất, ngay cả ô tô cũng bán hết.

Hôm nay hắn mắc nợ khắp nơi, nhưng hắn phải chống.

“Tít tít tít.”

Dương Thanh Thước nhấn đồng hồ đeo tay, có màn sáng hiện lên, là một phụ nhân hơi mập khoảng năm sáu chục tuổi, khuôn mặt tiều tụy, đúng là mẹ của Dương Thanh Thước.

“Tiểu Thước à.” Hơi thở của bà Dương cũng hơi yếu, “Ta tra xét rất nhiều tài liệu trên mạng, bệnh của ta là do khiếm khuyết trong gen, là chứng bệnh hiếm thấy. Thuốc đặc trị cũng chỉ kéo dài, căn bản không chữa được, vẫn là thôi đi, ta về nhà ở với cháu trai, thời gian còn lại cũng vui vẻ hơn chút, ngươi cũng dễ thở hơn.”

“Mẹ yên tâm đi, ta ký hợp đồng dài hạn với công ty, có tiền mà.” Dương Thanh Thước nói: “Ngươi cứ an tâm trị liệu, chuyện khác đừng lo. Khoảng tám giờ ngày mai ta đến thăm ngươi.”

“Tiểu Thước.” Bà Dương thật sự đau lòng con trai.

Hơn một năm ngắn ngủi, tàn tật, mất công việc tốt, ly hôn, mắc nợ khắp nơi, bây giờ một mình mang con, còn phải chăm sóc mẹ già là nàng, bà Dương đều muốn đi tìm cái chết, chỉ là nàng rất rõ tính cách của con trai, nếu như tự tử… sợ là con trai sẽ thống khổ cả đời.

“Mẹ, ta nấu cơm đã, Đào Đào con đang chờ ăn.” Dương Thanh Thước nói.

“Ừ ừ.” Bà Dương cũng cúp điện thoại.

Dương Thanh Thước đậy nắp nồi lại, bật lửa bếp, hắn im lặng nhìn.

“Cuộc sống của ta, sao lại thành như thế này rồi?” Dương Thanh Thước nghĩ.

Hắn đã từng là thiên chi kiêu tử!

“Nếu trước đây ta nghe lời anh Hứa, nghe huấn luyện viên, chuyên tâm võ đạo, không yêu đương kết hôn sớm… Trong giải thi đấu võ đạo thế giới ta nhất định có thể đi được xa hơn, thu nhập cũng có thể cao hơn nhiều. Không đến mức phải quẫn bách như bây giờ.”

Dương Thanh Thước nhớ lại quá khứ.

Hắn yêu đương từ năm nhất, là mối tình đầu. Sau khi tiến vào đội tuyển quốc gia, liên hệ thông qua mạng lưới ảo, từ đó ân ái mặn nồng với vợ trước, năm hắn 22 tuổi, khi vừa đủ tuổi kết hôn pháp lý hắn đã kết hôn rồi, sau đó thì sinh con.

Tuy trên võ đạo hắn cũng rất chăm chỉ, nhưng phải thừa nhận rằng yêu đương, kết hôn, sống chết phân tán rất nhiều tinh lực của hắn, cũng khiến cho thành tựu của hắn thấp đi một đoạn. Phải biết rằng hắn nhỏ hơn Hứa Cảnh Minh một tuổi, dựa giai đoạn cùng tuổi để so sánh, hắn hoàn toàn có thể sánh ngang với Hứa Cảnh Minh.

“Ta không chuyên chú bằng anh Hứa, lúc ta ở đội tuyển quốc gia không có vết thương chí mạng, anh Hứa đều gãy cả chân, mấy năm sau đó còn có thể lại đứng dậy, xông vào tứ kết của giải thi đấu Võ đạo thế giới, chiếm được danh hiệu ‘Thương Ma’. Ta cũng luyện thương…” Dương Thanh Thước im lặng nói, “Ta sống yên với hiện tại, càng muốn có nhiều thời gian cùng vợ với con trai, hoàn toàn không có sự trả giá như của anh Hứa.

“Thời gian không thể quay lại, hối hận ảo não cũng vô dụng, đi từng bước về phía trước thôi.” Dương Thanh Thước cúi đầu sờ đồng hồ đeo tay, có màn sáng hiện ra, Dương Thanh Thước mở nó, bắt đầu thanh toán tiền: Tiền nước, tiền điện, tiền gas, tiền mạng lưới ảo, tiền bánh kem của con trai, tiền vay cần trả mỗi tháng…

Trên sự nghiệp không thấy bất cứ hi vọng nào, tiền nợ nặng trĩu, trên có mẹ già, dưới có con nhỏ, tất cả chỉ có thể dựa vào một mình bản thân hắn.

Hắn là trụ cột của nhà này!

Dương Thanh Thước ngẩng đầu, nhìn con trai Dương Đào với thân thể gầy yếu đeo mắt kính giả lập ngồi trên sô pha: “Đào Đào, thứ ba có thể đưa ngươi không nhiều lắm, nhưng cho dù liều chết cái mạng này, ta cũng phải cho ngươi vui vẻ lớn lên, có thể tay làm hàm nhai trong xã hội này!”

Mùi thịt hầm dần dần truyền ra phòng khách.

“Ba, thơm quá đi mất.” Con trai Dương Đào hít mũi, vui mừng hô.

“Nấu cho ngươi món sườn ngươi thích nhất, sắp xong rồi.” Dương Thanh Thước cười nói.

Hứa Cảnh Minh ngồi trên tàu cao tốc trở về thành phố Tân Hải, nhìn ngoài cửa sổ.

“Tại sao có thể như vậy?” Hứa Cảnh Minh hiểu tình cảnh ngày hôm nay của A Thước, đau lòng nhưng lại bất lực, “Tàn tật, sự nghiệp cũng bị hủy, một nhà già trẻ cũng phải dựa vào hắn…”

“Điều ta có thể làm là có thể giúp một phen, nhưng cuộc sống vẫn cần bản thân A Thước đến chèo chống.” Hứa Cảnh Minh lẳng lặng nói: “A Thước, cố lên!”

Cuộc sống, có đôi khi không tài nào phản khác được, chỉ có thể yên lặng thừa nhận.