Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Chương 13: Sư phụ Liễu Hải (3)

Hai mươi tuổi đã leo lên giải thi đấu Võ đạo thế giới cao cấp nhất, còn quá trẻ.

“Lấy thiên phú của hắn, nếu lúc hai ba hai bốn tuổi lại tham gia giải thi đấu Võ đạo thế giới đều có hy vọng bắt lấy vô địch thế giới. Cầm một cái vô địch thế giới, nở mày nở mặt, sao có thể bị buộc thành như vậy được.” Liễu Hải suy tư, hắn cũng chỉ là một vũ phu, muốn giúp đồ đệ cũng không dễ dàng.

“Lão Quách.” Liễu Hải mở miệng hô.

Màn sáng trước mặt ngưng tụ, một bóng dáng xuất hiện trong màn sáng, là một lão giả tóc muối tiêu ngồi trước bàn làm việc.”

“Anh Hải, có việc sao?” Lão giả tóc hoa râm cũng có quyền cao chức trọng, nhưng đối mắt với Liễu Hải còn nhỏ hơn hắn ba tuổi, hắn vẫn rất tôn kính, còn gọi một tiếng ‘anh Hải’, hai bên đã quen biết mấy chục năm.

“Lão Quách, cái danh sách quốc gia trọng điểm bồi dưỡng.” Liễu Hải buông thịt bò trong tay xuống, “Không phải ta có một danh ngạch đề cử sao? Ta nghĩ xem, chuẩn bị đề cử Hứa Cảnh Minh.”

“Hứa Cảnh Minh?” Lão giả tóc hoa râm suy nghĩ một chút rồi nói: “Ngươi có tư cách đề cử, nhưng cuối cùng vẫn phải trải qua xét duyệt. Lần này danh sách tổng cộng chỉ hai mươi người! Những đại sư võ đạo các ngươi đã chiếm mười hai người. Trường phái đối kháng khác cũng đã chiếm năm người. Chỉ còn lại ba danh ngạch cuối cùng, Hứa Cảnh Minh muốn cạnh tranh lấy ba danh ngạch này… ăn ngay nói thật, lý lịch của hắn còn hơi thấp.”

“Năm nay Cảnh Minh mới có hai chín tuổi, tiềm lực rất lớn. Hơn nữa chấn thương ở chân của hắn nghiêm trọng mà còn có thể tiến võ tứ kết giải thi đấu Võ đạo thế giới, nếu không bị thương ở chân hoàn toàn có thể giành lấy vô địch thế giới.” Liễu Hải nói.

“Chuyện ngươi nói chúng ta đều biết, nhưng ta phải nói cho ngươi, hi vọng hắn cạnh tranh được ba danh ngạch tương đối thấp, ngươi nhất định phải đề cử hắn.” Lão giả tóc hoa râm hỏi.

“Những năm này vài đồ đệ ta coi trọng nhất đa số đều từng giành được top 3, nhận được danh hiệu đại sư võ đạo. Duy chỉ có Cảnh Minh và Tiểu Đồng hơi đáng tiếc, bây giờ Tiểu Đồng sớm đã từ bỏ võ đạo rồi, nhưng cho tới bây giờ Cảnh Minh đều chưa từng từ bỏ, nhiều năm như một ngày, với tâm tính này cũng càng đáng giá tài bồi.”

“Vậy đi, anh Hải, ngươi nhanh chóng viết một bức thư đề cử cặn kẽ, càng nhanh càng tốt, tốt nhất gửi cho ta trong ngày hôm nay luôn, để ta tiện gửi cho các ủy viên bình chọn phía trên.” Lão giả tóc hoa râm nói: “Còn có thành công hay không, vẫn phải qua bước thẩm tra cuối cùng của mặt trên.”

“Được.” Liễu Hải gật đầu.

Đến khi màn sáng tan biến, Liễu Hải lại tiếp tục gặm thịt bò, suy tư: “Những mùa giải thi đấu Võ đạo thế giới trước, tổng cộng có mười hai người! Mười hai người này, ta có tuổi tác lớn nhất, còn có một người tàn tật, vài người có vóc người biến dạng, ngay cả mắc bệnh ung thư cũng có một người. Nhưng mười hai người này đều được xếp vào danh sách tài bồi, tàn tật, ung thư, tuổi già đều có thể tài bồi?”

“Mặt trên nói, là chuyện vô cùng tốt, tình huống cặn kẽ lại không tiết lệ.”

“Cũng không biết là chuyện vô cùng tốt gì.” Liễu Hải thầm nghĩ, “Nếu Cảnh Minh cũng có thể trở thành một thành viên trong danh sách, coi như là một phần cơ hội.”

Quan niệm của Liễu Hải rất đơn giản, đồ đệ gặp phiền toái?

Tự bản thân đồ đệ cường đại lên, phiền phức cũng sẽ không còn nữa, thậm chí thay đổi thành đối phương gặp phiền phức!

Hứa Cảnh Minh cũng không biết sư phụ Liễu Hải đề cử hắn, bây giờ hắn đang bàn giao công tác ở quán đối kháng của mình, một khi đội tuyển tỉnh Giang Nam kết thúc tập huấn, hắn có thể trở về quê quán là thành phố Minh Nguyệt.

Buổi chiều, Hứa Cảnh Minh huấn luyện trong phòng riêng ở quán đối kháng, hai tay hắn nắm một cây côn thép đặc ruột dài ba mét hai, đường kính bốn centimet, đầu trường côn đang lần lượt bay múa, nửa đường vòng trên, nửa đường vòng dưới, nửa đường vòng bên trái, nửa đường vòng bên phải…

Quỹ tích mà đầu côn nháy mắt vẽ ra đều chỉ là một bộ phận của vòng tròn.

Cây côn thép này chính là cây côn tròn đặc ruột làm từ thép không gỉ thường xài trong công nghiệp, nặng đến 32kg, rất không thích hợp dùng để đối kháng, nhưng thích hợp để luyện lực, luyện kình đạo của toàn thân.

“Tít tít tít…” Một tiếng bỗng nhiên vang lên.

Hứa Cảnh Minh buông côn thép, cầm khăn qua loa lau mồ hôi, nhìn tên hiện ra trên màn hình nói: “Tiểu Bạch, nhận cuộc gọi video.”

Màn sáng ngưng tụ giữa không trung, trong hình là một nam tử trẻ tuổi.

“A Thước!” Hứa Cảnh Minh nở nụ cười vui vẻ: “Hiếm khi ngươi chủ động gọi ta nhỉ.”

Nam tử trẻ tuổi trước mắt tên là Dương Thanh Thước, là anh em tốt nhất của Hứa Cảnh Minh.

Họ học chung một ngôi trường đại học, lại đều ở trong đội võ đạo trường, đội hữu năm đó được xếp chung vào một ký túc xá, hắn và Dương Thanh Thước vẫn còn là giường trên giường dưới.