Võ Học Ta Tu Luyện Có Khả Năng Bạo Kích

Chương 15. Lâm Phàm chính là Tinh anh, cảm ơn người đã đề bạt

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Xem ra hắn vẫn còn cần cố gắng tu luyện.

Chỉ cần có tranh giành giữa các thế lực, thì đương nhiên sẽ có những trận tranh đấu đẫm máu, ngay cả hoàng quyền còn có thể sụp đổ, thì một thế lực trong một thành như Kình Lôi minh vẫn có khả năng bị người khác tiêu diệt.

Có thể do hắn nghĩ nhiều, nhưng hắn phải chuẩn bị cho tình huống tồi tệ nhất. Ngộ nhỡ chuyện như vậy thực sự xảy ra, hắn còn có thể sống sót trong tranh đấu, sau đó một lần nữa tìm một chỗ khác, tùy tiện tu luyện, không tham dự bất kỳ một cuộc tranh giành thế lực nào hết.

"Lâm huynh, nghĩ gì thế?" Ngô Tuấn thấy Lâm Phàm ngây người thì tò mò hỏi.

"Không có gì, ta đang nghĩ, đợi sau khi nhận được ngân lượng, chúng ta đi Yên Vũ Các nghe hát một chút được không?" Lâm Phàm thuận miệng nói.

Quả nhiên, những người đang không cẩn thận nghe bọn hắn nói chuyện khi nghe thấy ba chữ Yên Vũ Các, đều lộ ra vẻ háo sắc.

"Khi nào thì đi?"

"Cho ta một suất."

"Ta đã hẹn ước với Thải Liên cô nương, lần sau tới nàng sẽ làm một ảo thuật cho ta."

"Ảo thuật gì thế?"

"Tầm long nuốt vàng."

"Có loại ảo thuật này à? Nghe tên có vẻ thú vị đấy."

Lâm Phàm trợn trắng mắt. Đúng là một đám háo sắc, sau khi nghe được Yên Vũ Các lại trở nên sôi nổi như vậy, thật khiến người ta không thể tưởng được.

Về phần ảo thuật kia, hình như có vẻ rất lợi hại.

"Các ngươi không nghe Lâm huynh nói sao, là chờ tiền tiêu vặt hàng tháng phát xuống mới đi. Hiện tại, ai trong các ngươi có ngân lượng?" Ngô Tuấn dò hỏi. Hắn ta cảm giác Yên Vũ Các thật sự là một địa điểm tốt, làm cho người tới lưu luyến quên về, chỉ là túi tiền chống đỡ không nổi, nếu như có thể giàu như Trương quản giáo thì tốt rồi.

Nhưng vào lúc này.

Ngô Tuấn liếc thấy người đi từ phía xa tới, vội vàng hoảng sợ xuỵt một tiếng.

"Đừng nói nữa, có nhân vật lớn tới."

Phương xa.

Trương quản giáo đi bên cạnh một nữ tử trẻ tuổi, bộ dạng cung kính nói cái gì đó, khi thì nhíu mày, khi thì trầm tư, mãi tới khi đi tới sân luyện võ mới khôi phục dáng vẻ bình thường.

Nữ tử chậm rãi dừng bước chân.

"Trương quản giáo, phải huấn luyện cho tốt nhóm bang chúng mới chiêu mộ tới, để sớm ngày phân bọn họ tới các nơi khác, cống hiến cho Kình Lôi minh." Nữ tử nhìn thoáng qua đám bang chúng đang đứng ở sân luyện võ, mặt không đổi sắc nên ai cũng không biết tâm trạng của nàng ta lúc này như thế nào. Chỉ là từ bộ dạng cung kính của Trương quản giáo cũng đủ để nói lên, địa vị của cô gái này trong Kình Lôi minh không thấp.

"Vâng, Bát tiểu thư." Trương quản giáo đáp, sau đó nhìn về phía đám bang chúng, quát nói: "Vị này là Bát tiểu thư của Kình Lôi minh, các ngươi còn không mau chào hỏi Bát tiểu thư."

"Chào Bát tiểu thư!"

Các bang chúng hô to, âm thanh như lôi đình vang vọng khắp sân luyện võ.

Lâm Phàm không ngờ vị nữ tử này lại có địa vị cao như thế. Nếu được gọi là Bát tiểu thư, vậy chắc chắn là con gái của minh chủ Kình Lôi minh, trông cũng xinh xắn, mi như thúy vũ, da thịt trắng như tuyết, ngực vừa to vừa đầy đặn, nếu mặc trang phục của Yên Vũ Các, thì nhất định là báu vật có thể mê đắm tất cả nam nhân.

Nhưng đây chỉ là suy nghĩ trong lòng hắn mà thôi, nào dám trắng trợn nói ra, lỡ miệng một cái thì ngày này sang năm phải nhờ Ngô Tuấn hóa vàng mã cho hắn rồi.

"Trương quản giáo, trong nhóm bang chúng mới này, có hạt giống ưu tú nào không?" Bát tiểu thư hỏi.

Chuyện này thật sự làm khó Trương quản giáo rồi, hạt giống ưu tú?

Bát tiểu thư thật sự nghĩ đó là chuyện đương nhiên sao.

Trương quản giáo hết cách, chỉ có thể bất chấp chỉ vào Lâm Phàm nói: "Bát tiểu thư, trong nhóm bang chúng mới này, chỉ có hắn là nổi trội nhất."

Lâm Phàm đứng trong đám người bị Trương quản giáo chỉ như vậy, trong lòng run lên. Ta chỉ là một quần chúng vây xem mà thôi, không muốn biểu hiện vượt trội đâu, ta chỉ muốn yên tĩnh tu luyện mà thôi.

Hiện tại hắn bị Trương quản giáo khen là hạt giống ưu tú, cảm giác này quả thực rất thích, nhưng nói thật hắn vẫn muốn từ chối loại danh hiệu nổi trội này.

Các bang chúng xung quanh rất hâm mộ, đáng tiếc cũng chỉ có thể hâm mộ suông. Bọn họ cũng muốn trở nên ưu tú như thế, nhưng ưu tú cũng phải có thiên phú.

Sự ưu tú của Lâm Phàm là do hắn chịu cực chịu khổ tu luyện, còn được bạo kích hỗ trợ một chút, mới giúp hắn nổi bật trong đám bang chúng này.

Bát tiểu thư đưa mắt nhìn về phía Lâm Phàm: "Ừ, Kình Lôi minh chúng ta đều là người có khả năng, nếu Trương quản giáo đã nói vậy rồi, thì cho hắn thân phận tinh anh đi, để cho hắn quản lý đám bang chúng mới này, lập thành một tiểu đội."

Trương quản giáo khẽ giật mình, không ngờ Bát tiểu thư lại đề bạt đối phương lên như vậy, vội vàng nói: "Lâm Phàm, còn không mau cảm ơn sự đề bạt của Bát tiểu thư. Về sau ngươi chính là tinh anh của Kình Lôi minh, quản lý đám bang chúng này."

Ta có thể từ chối không?

Nhưng nhìn tình hình trước mắt, từ chối chắc chắn sẽ không có quả ngon mà ăn, người khiêm tốn như ta giống như đom đóm bay trong trời đêm vậy, đi tới đâu cũng có thể phát ra ánh sáng rực rỡ.

"Cảm ơn sự đề bạt của Bát tiểu thư, tại hạ nhất định gắng hết sức mình, không phụ ơn đề bạt của Bát tiểu thư." Lâm Phàm ôm quyền nói.

Hết cách rồi, chỉ có thể thản nhiên đón nhận mà thôi.

Đối với người bình thường mà nói, bất ngờ được nâng đỡ hẳn phải nên vui sướng tới mức nhảy cẫng lên. Nhưng đối với Bát tiểu thư mà nói, chuyện đưa một tên bang chúng lên thành tinh anh chỉ là thuận miệng mà thôi.

Bát tiểu thư không nói thêm gì mà lập tức rời đi, thời điểm đi ngang qua mọi người, còn để lại một mùi hương tràn ngập trong không khí.

Òa!

Thật thơm!

Trương quản giáo vừa lòng gật đầu với Lâm Phàm, rời đi theo Bát tiểu thư.

Sau khi Trương quản giáo và Bát tiểu thư đi rồi, mọi người hoàn toàn thả lỏng tâm tình, vây quanh Lâm Phàm, đủ loại âm thanh sung sướng quanh quẩn bên tai hắn.

"Chúc mừng Lâm huynh nhé, không đúng, nên gọi là Lâm tinh anh mới phải. Được Bát tiểu thư coi trọng, từ nay về sau huynh một bước lên mây rồi. Mọi người nói xem có đúng không." Ngô Tuấn cảm thấy vui vẻ cho Lâm Phàm tự tận đáy lòng. Chúng ta từng là người cùng nhau dạo thanh lâu, cảm tình đó còn cần phải nói sao.