Võ Học Ta Tu Luyện Có Khả Năng Bạo Kích

Chương 10. Như ta còn chưa thể lấy được hạng nhất sao (2)

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Tất cả mọi người đều là kẻ luyện võ thô tục, ai mà rảnh suy xét tới món đồ chơi này.

Lâm Phàm hơi xúc động, thơ... Ta biết, tuy nhớ không được nhiều nhưng muốn làm một bài hẳn là không vấn đề gì. Nói không chừng đêm nay ta có thể chơi gái miễn phí thật.

Hắn mở quyển vở nhỏ ra.

Nhìn vào.

Một lát sau.

Trong lòng hắn chửi má nó... CMN, đây là ý gì?

Lấy "thảo" làm đề.

Thảo!

Thảo!

Thảo!

Lâm Phàm thầm nghĩ câu thơ trong đầu, mà thật không ngờ, hình như trong đầu hắn có một bài thơ liên quan tới thảo thật, nhưng đáng sợ là hắn không nhớ kỹ nội dung.

Hắn phát hiện mặt mũi Ngô Tuấn tràn đầy ngơ ngác nhìn quyển vở trong tay, thật lâu vẫn chưa thể hồi thần, rất phiền muộn.

Lâm Phàm liếc qua lại thấy bốn chữ lớn.

'Bi hoan ly hợp'.

Này...

Thấy bốn chữ này, trong đầu hắn lập tức có ý tưởng, bèn nói khẽ: "Ngô huynh, chúng ta đổi đi, chỗ ta chỉ có một chữ, độ khó hơi thấp hơn một chút."

Ngô Tuấn thấy vở trong tay Lâm Phàm chỉ có vẻn vẹn một chữ, lập tức mừng rơn, "Tốt."

Sau khi hai người đổi quyển vở nhỏ, Lâm Phàm nâng bút viết ngay.

Câu đầu tiên ta trực tiếp dùng đề bài.

"Nhân có bi hoan ly hợp, nguyệt có âm tình viên khuyết, thử sự cổ nan toàn, đãn nguyện nhân trường cửu, thiên lý cộng thiền quyên." (1)

(1) Tạm dịch: Người có lúc buồn, vui, tan, hợp, trăng có đêm tối, sáng, tròn, khuyết, việc này xưa nay khó bề trọn vẹn. những mong người lâu dài, ngàn dặm cùng chung vẻ đẹp của trăng. – Trích Thi Viện.

Toàn bộ bài thơ hắn chỉ nhớ vẻn vẹn một đoạn như vậy, những câu khác... Thật sự không nhớ nổi, ngay cả tên bài thơ hắn cũng đã quên.

Tô ca vạn tuế!

Mượn dùng câu thơ này vồ một vố, hy vọng có thể được chơi gái miễn phí.

Viết xong, hắn lưu lại tên.

Liếc qua Ngô Tuấn đang hăng hái viết, thoạt nhìn hắn ta viết không nhiều lắm, nhưng hai câu trước cũng khá. Quả nhiên bọn hắn vẫn rất có tài văn chương.

"Cỏ thực sự rất xanh, xanh tới ta rất thích."

Ngô Tuấn thấy Lâm Phàm nhìn trộm hắn bèn tươi cười, thoải mái đưa thơ tới trước mặt Lâm Phàm, nói: "Lâm huynh, nhìn xem câu này thế nào, thơ của ta muốn giành hạng nhất hẳn không vấn đề gì chứ?"

"Ừm, không vấn đề gì." Lâm Phàm tán dương.

Rất nhanh.

Gã sai vặt đã đi xuống thu lại quyển vở nhỏ, sau đó đi về phương xa.

Không nghĩ tới Yên Vũ Các còn có hoạt động như vậy, không hổ thanh lâu có thể đặt vững nền móng trong thành Thiên Cửu. Hoạt động này không tồi chút nào, đã mang tới một tia hi vọng cho rất nhiều quỷ nghèo giống hắn.

Nhìn đám thực khách đang vắt hết đầu óc xung quanh, Lâm Phàm cảm thán, đây là kết quả của việc không chăm chỉ đọc sách.

Thân là người xuyên qua, ai lại không nhớ kỹ mấy bài thơ? Nếu không thật không cách nào vui vẻ khoe khoang thể hiện được.

"Cô nương, Yên Vũ Các các ngươi tạo ra hoạt động như vậy có phải để lừa người không? Kì thực các ngươi đã sớm chọn được ứng cử viên nào đó?" Lâm Phàm hoài nghi hoạt động này chỉ là trò đùa, mà thực tế bọn họ đã sớm chọn được ứng cử viên, chúng người tham gia chỉ làm tăng bầu không khí hơn chút mà thôi.

Cô nương kia cười nhẹ nói: "Ngài yên tâm, Yên Vũ Các chúng ta sẽ không làm mấy chuyện tự đập bảng hiệu của mình như vậy. Làm nghề như chúng ta, danh tiếng là quan trọng nhất. Nếu không còn danh tiếng thì chúng ta cũng chẳng còn danh dự gì nữa."

Lâm Phàm cẩn thận suy nghĩ, nhắc tới cũng phải, mặc kệ chuyện này có phải giả hay không, dù gì hắn cũng không lỗ.

"Lâm huynh, việc chơi chữ này không phải sở trường của chúng ta, uống rượu, uống rượu đi." Mặt Ngô Tuấn đã ửng đỏ, say chếnh choáng, ôm cô nương chơi rất vui vẻ. Những người khác cũng giống hắn ta, chỉ có hiện tại mới là chân thực nhất.

"Nói có lý." Lâm Phàm cười, giơ ly rượu lên uống một hơi cạn sạch. Rượu ngon vào cổ họng khiến hắn có cảm giác phơi phới. Phối hợp với tình cảnh hiện tại rất dễ khiến người ta mê say, không thể tự kềm chế. Ai... Quả thật là kẻ cầm đầu vạn ác X, cắn nuốt tâm trí người.

Sau một hồi!

Một vị tú bà vẫn còn phong vận đung đưa vòng eo chậm rãi đi đến trước sân khấu, hắng giọng nói: "Các vị, Mặc Vận cô nương đã đưa ra đáp án, vị gia có tài văn chương nổi bật, lấy được vị trí thứ nhất trong lần thi từ này chính là... Lâm Phàm."

Lúc này.

Lâm Phàm đang uống rượu với đám người Ngô Tuấn. Khi tú bà đi ra, hắn không tự chủ được mà dời ánh mắt nhìn về phía mặt bàn, trong đôi mắt sắc mị để lộ vẻ mong chờ.

Ngô Tuấn cười nói: "Có gì đáng xem, dựa vào đám võ phu thô tục như chúng ta sao có thể đạt giải được. Uống rượu, uống rượu đi, đừng nghĩ tới mấy khả năng không có thật kia nữa."

Hắn ta vừa dứt lời, toàn trường đã vang lên tiếng tên người đứng nhất.

"Lâm Phàm!"

Đám người Ngô Tuấn vừa đưa ly rượu tới bên miệng chợt nghe được tên, động tác tập thể cứng đờ, ánh mắt đờ đẫn nhìn Lâm Phàm.

"Bọn họ đang nói ngươi sao?"

"Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là ta." Lâm Phàm nghểnh đầu, trầm tư một hồi sau đó chậm rãi trả lời câu hỏi của hắn ta, giọng điệu lạnh nhạt.

Chén rượu trượt từ trong tay Ngô Tuấn xuống, rơi xuống mặt bàn phát ra một tiếng loảng xoảng.

Không dám tin.

Thậm chí còn có cảm giác…

Tên hề chính là ta.

Lâm Phàm đứng dậy ôm quyền với mọi người xung quanh, thừa nhận. Không nghĩ tới trong này không có trò mèo nào cả, ta thích loại thanh lâu không giở trò nào thế này. Thơ của Tô ca thật sự rất lợi hại, không thể không phục.

“Thưa ngài, ngài có lời nào muốn nói với Mặc Vận cô nương không?” Một gã sai vặt chạy tới hỏi, trên mặt lộ rõ vẻ ước ao. Rõ ràng trong lòng hắn ta cũng rất muốn được như vậy, chẳng qua hắn ta không có tài năng như Lâm Phàm.

Lâm Phàm mỉm cười nói: "Ta muốn cho Mặc Vận cô nương một quả táo, hi vọng nàng có thể thích."

? ? ?

Mọi người kinh ngạc.

Quả táo?

Người khác đều đưa vàng bạc châu báu, vậy mà ngươi lại đưa quả táo. Tên đáng chết, chỉ cầu ngươi nhẹ nhàng với Mặc Vận cô nương một chút, đừng làm hư nàng.

"Thưa ngài, mời đi theo ta, Mặc Vận cô nương đã chờ rất lâu." Gã sai vặt nói ra. Hắn ta đâu thèm quan tâm đối phương đưa gì, chỉ hâm mộ vận may của đối phương mà thôi.

"Ngô huynh, ta tới đó trước, không thể ở chung với các ngươi thêm, các ngươi chơi vui vẻ."

"Ồ!"

Mọi người hâm mộ nhìn bóng lưng Lâm Phàm.