Võ Đạo Tông Sư (Bản Dịch)

Chương 17. Mỗi người đều có tiền đồ của mình (1)

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

“Luyện công phu cọc này, một là khiến các trò nắm giữ trạng thái nhập tĩnh, hai chính là cho các trò cảm ứng thể ngộ mỗi một vi diệu biến hóa khi thân thể phát lực cùng phối hợp vận hành thao tác với nhau, do đó nắm giữ thân thể tốt hơn, càng phối hợp vận dụng thân thể, luyện đến mức tận cùng, kình lực, cơ bắp, ý chí quanh thân hoàn toàn như một, phối hợp mượt mà, có kích thích tất phản ứng, tựa như một viên ‘đại đan’ thân thể con người, ‘đan’ thành thì khí sinh, cũng liền bước vào cảnh giới ‘Đan Khí’ này, thật sự võ đạo nhập môn, thấp nhất cũng có thể định chuyên nghiệp bát phẩm.”

“Ha ha, ta cũng chỉ tùy tiện nói một chút, các trò không cần nghĩ nhiều, dù sao không thể nào luyện đến loại trình độ này, bên trong các trò đại khái cũng chỉ Lâm Khuyết có hi vọng đi, người khác vào tai này ra tai kia nghe một chút là được rồi.”

Móa, tuy nói là nói thật, nhưng lão già này miệng thật tiện... ý niệm Lâu Thành chợt lóe, vẫn thủ nhất, cùng lúc đó, hắn bắt đầu thong thả di động trọng tâm, hướng phía chân trái ép đi.

Trọng tâm vừa động, cơ bắp phần chân, bàn chân phần eo các nơi đều có biến hóa, từng tia từng luồng đều chiếu vào trong lòng Lâu Thành, khiến hắn dần sinh ra một loại cảm giác không nhận biết thân thể mình.

Mọi khi vung nắm đấm chạy bộ, nhìn như ý động thân động, không chút trở ngại, ai ngờ chỗ nhỏ bé lại có biến hóa liên tục như vậy, khó trách đôi khi tư thế không đúng sẽ mệt rất nhiều chậm rất nhiều, thì ra là trình tự phát lực biến hóa không đúng!

Nhìn núi không phải núi, nhìn nước không phải nước!

Lâu Thành rất nhanh đắm chìm vào cảm thụ hoàn toàn mới này, không ngừng thong thả di động trọng tâm, thể ngộ đủ loại biến hóa thân thể giữa hư thật, động tĩnh, nặng nhẹ, như là mở ra cánh cửa thế giới mới, đặc biệt sau khi Kim Đan bắt đầu vận chuyển phân hoá ra những dòng chảy ấm tới chỗ nhỏ bé, hắn càng mơ hồ chạm đến huyền diệu nào đó.

Thi lão đầu dạy xong cọc Âm Dương, bắt đầu chắp tay sau lưng tuần tra học viên, lần đầu tiên luyện tĩnh cọc gần như không thể làm được thủ nhất, cũng chỉ là để bọn nhóc này thích ứng trước một chút.

Lâm Khuyết cũng không tệ, gia học sâu xa, tĩnh công đã sớm nhập môn... Thi lão đầu đi ngang qua bên cạnh Lâm Khuyết, khẽ gật gật đầu.

“Trần Trường Hoa suy nghĩ quá nặng, tĩnh không nổi tâm... Ngô Đông thân thể mệt rồi, muốn tĩnh cũng không tĩnh được... Nghiêm Chiêu Kha nắm giữ không tệ, thêm vài lần hẳn là có thể nhập tĩnh... Cái quỷ gì thế này, đang quan tưởng cái gì, nước miếng cũng chảy ra rồi?” Lão đi ngang qua từng thành viên, trong lòng đánh giá, “Đây là Thái Tông Minh nhỉ? Có chút thiên phú, nhưng ý niệm nhỏ tâm tư nhỏ nhiều quá, không quy chỉnh một phen hẳn hoi, cọc Âm Dương phải rất lâu mới có thể nhập môn, y?”

Thi lão đầu dừng bước, đứng ở bên cạnh Lâu Thành, bên trong ánh mắt thế mà lại có vài phần kinh nghi bất định.

Lông mày khẽ nhíu, Thi lão đầu nheo mắt, sau đó chậm rãi mở ra, con ngươi đục ngầu vô thần quỷ dị biến thành màu bạc trắng, lạnh lẽo lấp lánh, ở sâu bên trong chiếu ra bóng người Lâu Thành.

Hơi trầm ngâm, lão nhíu nhíu mày, rút đi tia sáng kỳ dị trong mắt, khoanh tay rời khỏi bên người Lâu Thành, đi vài bước, lại quay đầu đánh giá một cái, tiếp tục tuần tra, giống như chuyện gì cũng chưa xảy ra, tình trạng gì cũng chưa nhìn thấy.

Lần đầu tĩnh cọc buồn tẻ phiền muộn nhất, phản ứng đến thân thể cũng dễ dàng mỏi mệt đau nhức, Thi lão đầu xem đồng hồ, vừa đến nửa giờ liền ho khan vài tiếng nói:

“Dừng, lần đầu tiên tĩnh cọc tạm thời luyện đến nơi đây.”

Thanh âm lão với Lâu Thành mà nói giống như từ chân trời bay tới, hư ảo không thật, nhưng Lâu Thành cũng chỉ có thể lưu luyến rời khỏi trạng thái “Thủ nhất”, chung quanh ồn ào, cả trai lẫn gái hiện thực, như là thủy triều một lần nữa xoắn tới, lại lần nữa nhét đầy cảm quan của hắn, lại là hai tầng trời!

“Cọc Âm Dương thực con mẹ nó mệt.” Thái Tông Minh thay phiên hoạt động hai chân, thuận miệng hướng Lâu Thành oán giận một câu.

“Đúng vậy, nhưng cũng rất thú vị.” Lâu Thành học bộ dáng của hắn hoạt động, chung quy không thể nói mình cảm giác có thể đứng tới sông cạn đá mòn nhỉ?

Sau đó, Thi lão đầu bảo Trần Trường Hoa mang một bộ cọc động của võ đạo xã, cũng chính là lộ số cách luyện lần lượt làm biểu thị cùng giảng giải, cũng cho một giờ để mọi người nắm giữ cùng luyện tập, cái này có thể sử dụng giãn ra cũng rèn luyện thân thể, sẽ phối hợp tự nhiên dung nhập bản năng.

Toàn bộ quá trình, lão ngậm thuốc lá, đủng đỉnh ngồi ở trên lôi đài, bộ dáng nhàn nhã làm người ta nhịn không được phỉ nhổ.

“Được rồi, kế tiếp từ nơi này chia làm hai nhóm, bên tay phải ta đi theo Trần Trường Hoa đi phòng thể hình rèn luyện cơ bắp các nơi, bên trái lưu lại do Lâm Khuyết chỉ đạo luyện tập bộ pháp, bốn mươi phút sau trao đổi.” Thi lão đầu nhìn nhìn đồng hồ, nhảy xuống lôi đài, chỉ vào trung ương đội ngũ nói.

Lâu Thành cùng Thái Tông Minh đều ở bên phải Thi lão đầu, vì thế đi theo đám đông hướng phòng thể hình phía sau lôi đài đi đến.

Đi ngang qua Thi lão đầu, chân phải Lâu Thành chợt vấp phải cái gì, thân hình lảo đảo lao về phía trước.

Kỳ biến đột nhiên xảy ra, hắn hầu như bị dọa toát ra mồ hôi lạnh đầy người, mắt thấy sắp té ngã xuống đất, ngã cú chó cắn bùn, không có gì có thể ngăn cản.

Nhưng, lúc ở giữa không trung, Lâu Thành thế mà vi diệu cảm nhận được đủ loại biến hóa của cơ bắp bản thân, tựa như lúc trước nhập tĩnh, vì thế thoe bản năng mấp máy từng tia từng luồng đó, nhanh chóng điều chỉnh trọng tâm thân thể.

Một chân chạm đất, xương sống bắn ra, thân thể dẫn dắt, hắn giãn ra vồ về phía trước, liên tục bước vài bước, rốt cuộc ổn định thân thể, chưa tới mức bị người ta chê cười.

Quay đầu nhìn lại, toàn gương mặt xa lạ, Lâu Thành hoàn toàn tìm không thấy manh mối mình suýt nữa vấp ngã.

“Chanh Tử, không có việc gì chứ?” Thái Tông Minh cũng bị dọa giật mình.

“May mắn, may mắn, vừa rồi không biết vấp phải cái gì.” Lâu Thành lắc đầu trả lời, không so đo nhiều, tiếp tục đi về phía trước.

Trong đám người, Thi lão đầu tay phải kẹp thuốc lá, nhìn bóng lưng Lâu Thành như có chút nghĩ ngợi gật gật đầu.

Trong phòng thể hình, Lâu Thành chịu khổ đả kích, vốn tưởng có “Kim Đan”, mình có thể đẩy được tạ trước kia không thể đẩy, kết quả vẫn không thể đẩy được.

“Xem ra ‘Kim Đan’ trước mắt tác dụng chỉ có hai, một là khôi phục mệt nhọc, tiêu trừ đau nhức, hai là giúp nhập tĩnh, thể ngộ và nắm giữ biến hóa vi diệu của thân thể, gia tăng năng lực phối hợp, có lợi cho luyện tập bộ pháp các thứ, không thể tự dưng đề cao lực lượng, tốc độ cùng nhanh nhẹn của ta...” Lâu Thành nghĩ chuyện vừa rồi thiếu chút nữa ngã, yên lặng tổng kết chỗ tốt của “Kim Đan”, vì thế, càng thêm đầu nhập vào luyện tập lực lượng, ỷ vào khôi phục mau cùng mệt nhọc ít, rèn luyện cường độ cao và toàn diện các nơi cơ bắp, muốn mượn khoảng thời gian ngắn này nhanh chóng đề cao lực lượng, Thái Tông Minh nhìn mà sửng sốt, không dám tin hắn là Chanh Tử.