Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

“Vụt vụt vụt!”

Trường kiếm khua khoắng, phát ra tiếng xé gió rất nhỏ.

Nếu chém vào người khác thì không chết cũng bị thương.

Giữa đám đệ tử, người thanh niên cung cấp thuộc tính ‘kiếm pháp cơ sở’ cho Vương Đằng cũng đang luyện kiếm, nhìn thấy Vương Đằng cầm một thanh trường kiếm đi ra thì lấy làm ngạc nhiên.

Thế là hắn từ từ thu thế, đứng quan sát Vương Đằng tập luyện từ xa.

“Ra là một học giả mới!”

Nhưng nhìn thêm một lúc thì hắn lại lắc đầu, không thèm để ý nữa.

“Sao cảm giác không khó lắm nhỉ? Luyện hai lần đã thành thạo rồi.”

“Ngộ tính của mình mới có 19,3, cũng đâu cao lắm!”

Vương Đằng ngừng lại, ngạc nhiên nghĩ.

Hắn không biết ngộ tính 19,3 đã hơn người thường rất nhiều, nên tu luyện những thứ cơ bản đương nhiên là không cảm thấy khó khăn gì.

Nếu như học về chiến kỹ nguyên lực sẽ không dễ dàng như thế nữa!

Chiến kỹ nguyên lực liên quan đến việc vận dụng nguyên lực, bản thân nó đã tương đối thâm ảo và phức tạp, nếu không đủ ngộ tính, việc tu luyện sẽ rất khó khăn.

Qua đó có thể thấy rằng, tu luyện võ đạo rất quan trọng ở thiên phú, và người có thể trở thành võ giả dĩ nhiên đều là thiên tài!

Luyện kiếm được một lúc, Vương Đằng cất lại vào phòng vũ khí.

Sau đó hắn chuyển sang tập quyền.

Đệ tử luyện kiếm bên kia trông thấy lại lắc đầu lần nữa, tu luyện võ đạo chú trọng ở chất lượng chứ không phải số lượng.

Giống như Vương Đằng luyện được hai lần kiếm pháp đã đi luyện quyền pháp, còn chẳng bằng chỉ chuyên chú vào một loại, nếu không sau này chắc chắn cả hai loại đều không tinh thông.

“Người mới này, chăm chỉ thì chăm chỉ đấy, nhưng hơi ngốc.”

Vương Đằng không biết mình đã bị người khác gán cho cái mác “ngốc”.

Hắn luyện tập hai lần quyền pháp thì cảm thấy đã nắm vững quyền pháp cơ sở thuần thục hơn mấy phần, ừ, hiệu quả không tồi.

Vừa quay đầu đã thấy một bóng người cao to khoanh tay đứng bên cạnh mình.

Có vẻ như đã đứng nhìn được một lúc.

“Ôi thầy, thầy đến từ lúc nào mà không nói, làm ta giật cả mình.”

Bóng người đó chính là đạo sư Võ Đồ đã dạy Vương Đằng Bài thể dục phổ biến thứ chín toàn quốc vào tối qua, giờ thấy hắn mà Vương Đằng vẫn râm ran cả đầu.

“Thiếu niên, ta đã xem ngươi luyện được một lúc, quyền pháp của ngươi tốt lắm đó!” Đạo sư giơ một ngón cái với Vương Đằng.

“Cám ơn thầy đã khen!”

Vương Đằng xấu hổ, nói: “Thầy ơi, ta là Vương Đằng, ta vẫn chưa biết tên thầy là gì?”

“Ta là Bành Hải, mà ngươi không phải gọi ta là thầy đâu, gọi là Bành sư huynh là được rồi.” Bành Hải nói.

“Bành sư huynh.” Vương Đằng ngoan ngoãn nghe theo, sau đó hỏi: “Ngươi cũng đến sớm như vậy sao?”

“Thiên phú của ta không đủ, hơn hai mươi tuổi rồi vẫn là Võ Đồ cao cấp, chỉ có thể dựa vào cố gắng thôi.” Bành Hải buồn bã nói.

Vương Đằng nhất thời không biết nói gì cho phải.

“Ha ha ha, chớ để ý, ta chỉ tùy tiện than thở chút thôi, Vương Đằng, thiên phú của người không tồi, lại chăm chỉ chịu khó, ta tin là chưa đến ba năm ngươi nhất định sẽ trở thành một võ giả, cố lên.” Bành Hải cổ vũ.

Ba năm á?

Không, cỡ ba ngày là đủ rồi!

Vương Đằng nghĩ vậy nhưng vẫn gật gù nói, “Ta sẽ cố gắng, Bành sư huynh!”

“Rất tốt, ta lên tầng ba luyện tập, hôm nay sẽ có Võ Đồ cao cấp khác chịu trách nhiệm chỉ đạo các ngươi, tất nhiên là nếu có vấn đề gì ngươi có thể lên tìm ta bất cứ lúc nào.” Bành Hải nói.

“Thật là một sư huynh nhiệt tình!”

Vương Đằng nhìn hắn lên tầng ba thì không khỏi xúc động.

Cũng không bao lâu sau, các đệ tử lần lượt đến, phong huấn luyện dần náo nhiệt lên.

“Sư huynh.”

“Chào sư huynh!”

“Sư tỷ, hôm nay vẫn xinh quá!”

...

Những người quen biết chào hỏi lẫn nhau, sau đó mỗi người bắt đầu luyện tập, thời gian của ai cũng rất quý giá nên giành giật từng giây một.

Vương Đằng nhìn họ, đột nhiên cảm thấy những đệ tử này rất giống như những con cừu đang đứng bằng hai chân, trên người họ có rất nhiều lông, nhổ bao nhiêu cũng không hết.

“Tốt lắm!” Khóe môi hắn không khỏi lộ ra nụ cười như một người cha già.

Đợi béo là có thể làm thịt rồi... nâu nâu, cừu chất lượng thế này không phải để làm thịt, nhất định phải nhổ cho bằng sạch.

Khi mọi người bắt đầu tập luyện với sục sôi nhiệt huyết thì các loại bong bóng thuộc tính cũng lũ lượt rơi xuống.

Phòng huấn luyện nhanh chóng biến thành một biển bong bóng.

Vương Đằng hạnh phúc rong chơi trong đó.

“Ta là đảng lông cừu, bứt bứt lông cừu...”

Hắn không dám hát bài hát này thành tiếng, sợ bị đánh nhừ tử mất, thế nên chỉ có thể vừa lầm rầm phát tài rồi vừa hát trong lòng.

Nếu như lúc này có âm báo thì nhất định nó sẽ là như vầy:

Phía trước có ‘sức mạnh X2’, ‘tốc độ X6’, ngươi nhặt lên, sức mạnh và tốc độ của ngươi sẽ gia tăng!

Phía trước có ‘quyền pháp cơ sở X2’, ngươi nhặt lên, quyền pháp cơ sở của ngươi càng thêm thuần thục!

Phía trước có ‘ngộ tính X1’, ‘thể chất X3’, ngươi nhặt lên, ngộ tính và thể chất của ngươi sẽ gia tăng!

...

Lượng người tập luyện vào thứ bảy đông hơn tối hôm qua.

Vương Đằng hoàn toàn đánh giá thấp số lượng thuộc tính rơi xuống từ mọi người, hoặc là nói, hắn đánh giá thấp mức độ gắng sức của mọi người.

Các học viên càng hăng say tập luyện thì xác suất rơi thuộc tính càng cao.

Giống như vắt sữa, ngươi càng dùng lực thì sữa ra càng nhiều.

Sau một ngày, hắn đã hoàn tất việc chuyển đổi từ Võ Đồ sơ cấp lên Võ Đồ trung cấp.

Bất kể là sức mạnh, tốc độ hay thể chất đều đột phá ngưỡng tiêu chuẩn của Võ Đồ trung cấp, không thiếu một chút nào.

Không những thế, quyền pháp cơ sở, thân pháp cơ sở và kiếm pháp cơ sở cũng đều đạt được tiểu thành!

Độ thuần thục của chiến kỹ có thể chia thành thô thông, thông thạo, tiểu thành, đại thành, nhập vi...

Đạt tới thông thạo là có thể phát huy được uy lực của chiến kỹ, tiểu thành thì càng nhiều lợi thế hơn, uy lực gấp đôi là ít.

Nếu đạt tới đại thành, hay thậm chí là nhập vi, uy lực sẽ mạnh lên không biết bao nhiêu lần.

Ngoài ra, Vương Đằng còn đạt được ‘đao pháp cơ sở’, hơn thế đã đẩy lên mức thông thạo.

Thu hoạch không hề nhỏ.

Sẩm tối, đến giờ ăn cơm.

Các học viên tập luyện cả ngày trời, bụng đã sớm reo vang, ai nấy đều thu dọn đồ đạc, lục đục ra khỏi phòng huấn luyện.

Lúc này, Vương Đằng đang đứng trong góc để nghiệm thu thành quả.

Hắn cầm thanh hắc thiết kiếm trong tay, kết hợp với thân pháp, di chuyển xung quang, vung trường kiếm, phát ra tiếng xé gió.

Thanh niên luyện kiếm buổi sáng vừa đi trả lại kiếm, đúng lúc bước từ phòng vũ khí ra.

Trùng hợp đi lướt qua Vương Đằng, thế là vô tình nhìn theo.

“Ơ, đây...”

Cả người hắn sững sỡ, miệng há hốc, cố gắng dụi mắt như nghi ngờ mình đang bị ảo giác.

“Đây tuyệt đối không phải kiếm pháp cơ sở mức thông thạo, mà là tiểu thành, chắc chắn là tiểu thành!”