Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 5. Đánh chết cũng không luyện Bài thể dục phổ biến thứ chín toàn quốc (2)

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

“Ồ, xem ra trí nhớ của ngươi không tệ, lúc trước ta xem ba lần mới nhớ.” Đạo sư hơi thất vọng nói.

Toát mồ hôi, ngươi trưng ra cái dáng vẻ thất vọng này là thế nào!

Ngươi luyện Bài thể dục còn nghiện được à!

Vương Đằng giống như tiễn ôn thần mà khuyên đạo sư rời đi, để cho hắn đi gieo họa cho những học viên khác, bọn họ đều cam tâm tình nguyện.

Bài thể dục phổ biến thứ chín toàn quốc cái gì chứ, Vương Đằng ta tuyệt đối sẽ không luyện, đánh chết cũng không luyện!

Đời này chỉ có thể dựa vào nhặt thuộc tính mà mạnh lên thôi!

Nhân lúc vị đạo sư kia không chú ý, Vương Đằng tiếp tục sự nghiệp nhặt thuộc tính vĩ đại của hắn.

‘Sức mạnh X2’

‘Tốc độ X1’

‘Ngộ tính X0.2’

‘Quyền pháp cơ sở X5’

Vương Đằng rất vui vẻ, nhặt được rất nhiều thuộc tính sức mạnh và tốc độ, chưa từng thử nên cũng không biết sức mạnh đạt đến trình độ nào, nhưng khi hắn tản bộ trong sảnh huấn luyện, rõ ràng cảm thấy tốc độ nhanh hơn rất nhiều, không cẩn thận đã nhảy ra xa mấy mét.

Thuộc tính ‘ngộ tính’ hơi ít, hơn nữa đều là không phẩy mấy điểm, mấy cái cộng lại mới góp đủ một điểm.

“Có phải thuộc tính ‘ngộ tính’ tăng lên thì sẽ thông minh hơn hay không, ta cũng không có cảm giác gì?” Vương Đằng nghĩ như vậy.

Đợi đã!

‘Quyền pháp cơ sở X5’?!

Một bong bóng không giống với lúc trước bị Vương Đằng hấp thu, trong đầu của hắn đột nhiên xuất hiện rất nhiều trí nhớ về luyện quyền.

“Quyền pháp cơ sở, ta biết cái này sao?” Vương Đằng hơi khó tin.

Giai đoạn Võ Đồ, không đủ nguyên lực, không cách nào tu luyện chiến kỹ nguyên lực.

Thế là quốc gia quy nạp tổng kết rất nhiều chiến kỹ cơ sở, trong đó bao gồm thân pháp, quyền pháp, kiếm pháp, đao pháp…

Sau đó quảng bá ra, để toàn dân đều có thể tu luyện.

Vương Đằng nhìn thiếu niên chừng hai mươi tuổi đang tu luyện quyền pháp cơ sở ở không xa phía trước, hai mắt tỏa sáng.

Mặc dù hắn đã học xong quyền pháp cơ sở, nhưng rõ ràng còn chưa đủ tinh thông, chỉ là biết mà thôi, vô cùng thô sơ, tương đương với trình độ người bình thường tu luyện bốn năm ngày.

Nhưng nếu nhặt nhiều thuộc tính ‘quyền pháp cơ sở’ một chút, chắc hẳn có thể nâng cao mức độ thông thạo nhỉ?

Bịch bịch bịch!

Thanh niên kia đang dốc sức đánh lên trên bao cát, bao cát theo đó mà lắc lư trái phải, mỗi một quyền đều khiến bao cát xuất hiện một cái hố nhỏ.

“Mạnh!”

“Quả nhiên võ giả mới là con đường đúng đắn.”

“Sao còn chưa rơi… ôi, rơi rồi, rơi rồi, lại rơi rồi!”

Vương Đằng hơi hưng phấn, lén lút sờ tìm ở sau lưng, lơ đãng lượm nhặt thuộc tính, sau đó chuồn đi.

‘Quyền pháp cơ sở X7’

‘Sức mạnh X5’

“Thanh niên này rất phong phú! Rất phong phú!” Vương Đằng cảm thán.

Quả nhiên quyền pháp cơ sở của hắn đã thông thạo hơn!

Lại chờ một lát, thấy đối phương không rơi thuộc tính nữa, Vương Đằng không thể không chuyển sang học viên khác, dù sao cũng không thể lo cái này mất cái khác.

Chỉ có trẻ nhỏ mới lựa chọn.

Người lớn thì chọn tất!

Vương Đằng ta là người lớn!

‘Thân pháp cơ sở X3’

Ngoài sánh huấn luyện là một đường chạy vòng tròn, giống như thao trường.

Một tên mập mạp chạy băng băng trên đường chạy, giống như một cơn gió thổi bay tóc Vương Đằng.

Sau mông rơi xuống một bong bóng.

Xác nhận hình thể, là một tên mập mạp nhanh nhẹn!

“Hả? Thân pháp cơ sở!”

Vương Đằng nhặt thuộc tính lên, bỗng nhiên giật mình, lại là một chiến kỹ cơ sở, còn là thân pháp, ta đúng là may mắn.

Tên mập mạp kia siêng năng không biết mỏi mệt mà chạy băng băng, sau mông giống như gà mái đẻ trứng, một cái lại một cái bong bóng rơi xuống.

“Nhiều như vậy!”

Vương Đằng lại hoảng rồi, dựa trên nguyên tắc tuyệt đối không lãng phí, vừa chạy theo sau hắn vừa nhặt.

Thuộc tính tốc độ vừa nâng cao phát huy tác dụng, chèo chống cho Vương Đằng theo kịp phía sau mập mạp, chạy đến là vui vẻ.

‘Tốc độ X1’

‘Tốc độ X1’

‘Tốc độ X1’

‘Thân pháp cơ sở X3’

‘Tốc độ X1’

“A a a… ngươi đi theo sau ta làm gì?” Mập mạp dừng lại, lè lưỡi, nhìn chằm chằm Vương Đằng hỏi.

“Ai đi theo ngươi, ta đang luyện thân pháp, đừng tưởng bở.” Vương Đằng cũng trợn mắt nói.

“Ngươi…”

“Ngươi cái gì mà ngươi?”

“Móa, ta không chạy, tự ngươi chạy đi.” Mập mạp tức giận, lại không thể làm gì Vương Đằng.

“Đừng mà, chạy thêm hai lần, ta cảm thấy ngươi rất có triển vọng, đừng tùy tiện từ bỏ!” Vương Đằng giữ lại nói.

“…” Mập mạp.

Mười một giờ, đêm đã rất khuya.

Vương Đằng rời khỏi võ quán Cực Tỉnh, tỏ vẻ vẫn chưa thỏa mãn.

Người khác huấn luyện một đêm, hắn thì lăn lộn một đêm.

Lăn lộn?

Xí xí… chuyện của võ giả sao có thể nói là lặn lộn!

Học viên Võ Đồ khác cũng lần lượt rời đi, Vương Đằng là nhóm sau cùng.

Không phải hắn rất cố gắng, mà là vì không để lọt bất kỳ bong bóng thuộc tính nào, ừ… đây cũng là một loại cố gắng.

Vương Đằng lái xe chạy trên đường phố không người.

‘Ngộ tính’: 19.3

‘Thể chất’: 47

‘Sức mạnh’: 135

‘Tốc độ’: 86

‘Chiến kỹ’: Quyền pháp cơ sở (thô thông), thân pháp cơ sở (thô thông).

Liếc nhìn giao diện thuộc tính, hài lòng thỏa mãn.

Thuộc tính từ một chữ số ban đầu, bây giờ đã là hai chữ số ba chữ số, không thể nghi ngờ là thay đổi rất lớn.

Sức mạnh và tốc độ tăng nhiều nhất, mà ngộ tính và thể chất thì khá là ít.

Dễ dàng nhìn ra được, tỉ lệ rơi xuống của các loại thuộc tính có sự khác biệt nhất định.

Khiến hắn bất ngờ chính là, tối nay còn lấy được quyền pháp cơ sở và thân pháp cơ sở, một võ giả, chỉ có thân thể cường tráng là không được, nhất định phải học được chiến kỹ mới có thể phát huy ra thực lực vốn có.

“Ngày mai lại đến võ quán, đi kiểm tra xem ta có thể đạt đến trình độ nào?” Vương Đằng thầm nghĩ.

Về đến nhà, Lý Tú Mai chuẩn bị ăn khuya.

Vương Thịnh Quốc đang ăn rồi, nhìn thấy Vương Đằng trở về, nhíu mày hỏi: “Muộn như vậy, đi đâu?”

“Đi đến võ quán Cực Tinh một chuyến.” Vương Đằng thuận miệng trả lời.

Sau đó lại nói với Lý Tú Mai: “Mẹ, ngươi nấu mì trứng gà à, có để lại cho ta không? Ta đói rồi.”

“Có! Để lại cho ngươi đây.”

Con trai thích đồ mình nấu, Lý Tú Mai rất vui vẻ.

Xì xụp xì xụp!

Vương Đằng nhận bát, ngồi xuống bên cạnh Vương Thịnh Quốc, bắt đầu ăn từng miếng lớn, ăn đến là ngon lành.

Vương Thịnh Quốc không ngửi thấy mùi rượu trên người Vương Đằng, lông mày hơi giãn ra, kinh ngạc hỏi: “Ngươi đi võ quán làm gì?”