Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Thuộc tính Thủy có được sức khôi phục cường đại, còn có thể giảm xóc công kích mạnh mẽ của đối thủ, thích hợp nhất là đánh trận kéo dài, Trần Mục dần dần rơi vào bị động, kiếm thuật của Thủy Linh Linh cao siêu khác thường.

Ban đầu Trần Mục tưởng rằng nàng ta chỉ có mồm mép lợi hại, không nghĩ tới kiếm thuật lại tinh xảo như thế, đây chính là tiểu bối được trải qua sự bồi dưỡng của tông môn.

Kiếm của Thủy Linh Linh quấn lấy kiếm của Trần Mục, liên tục tiêu hao lực lượng của hắn, cứ tiếp tục như vậy nữa thì Trần Mục chắc chắn phải thua không thể nghi ngờ.

Hắn cũng không muốn thua bởi một bé gái.

Trần Mục sử dụng Tật Ảnh bộ, đột nhiên tăng tốc, thành công kéo ra khoảng cách giữa hai người.

"Ừm?"

Thủy Linh Linh lấy làm kinh ngạc.

Cường giả xung quanh đều là hai mắt tỏa sáng.

Vẻ mặt Bạch Tố cũng hiện vẻ kinh ngạc nói: "Thế mà có thể thoát khỏi công kích của Linh nhi."

Bọn họ không kịp phân tích, hai người ở trên lôi đài lại va chạm vào nhau thêm một lần nữa, quanh thân Thủy Linh Linh nổi lên ánh sáng màu xanh lam, Thiết kiếm của nàng được bao trùm lấy ánh sáng màu xanh lam, nhộn nhạo như là sóng cả.

Trần Mục sử dụng toàn lực vung Thiết kiếm, khi đụng phải Thiết kiếm phát sáng của Thủy Linh Linh thì giống như tảng đá rơi vào trong hồ nước, bốc lên bọt nước tung tóe đầy trời.

Thủy Linh Linh khẽ nhíu mày, hắn có thể làm dịu hơn phân nửa lực lượng của Trần Mục, thế nhưng vẫn cảm thấy cánh tay run lên, nàng ta trong lúc lơ đãng từ một tay cầm kiếm biến thành hai tay cầm kiếm.

Bạch Tố và Hành Dương Hậu nhìn ra mánh khóe.

Trần Mục tuy còn nhỏ tuổi thế nhưng lực lượng nhục thể của hắn hơn Thủy Linh Linh gấp bội.

Trần Mục không muốn dây dưa nữa, hắn quyết định sử dụng kiếm kỹ mạnh nhất mà hắn nắm giữ để phân thắng bại.

Tật Ảnh bộ kéo dài khoảng cách một lần nữa, Trần Mục giành được không gian để thi triển kiếm kỹ, hai tay của hắn nắm chặt vào chuôi kiếm, thân thể tạo hình nửa ngồi.

Trần Mục đang tụ lực, Thủy Linh Linh thấy thế thì xông lên phát động kiếm kỹ trước, Thiết kiếm của nàng nở rộ ánh sáng xanh lam, kiếm quang xanh thẳm phá không mà tới.

Chỉ có Kiếm Tông mới có thể phóng thích ra kiếm quang, Thủy Linh Linh lại dùng thể chất đặc thù của mình để mà phóng xuất ra kiếm quang.

Trần Nghiêm kinh hãi, uy lực của kiếm kỹ kia không kém gì Kiếm Sư thất phẩm, xem như là hắn thì cũng sẽ không lựa chọn đi đối kháng chính diện.

Nhưng là Trần Mục thì không có tránh né, hắn giẫm hai chân lên mặt đất, phiến đá dưới chân đã xuất hiện vết nứt nhỏ xíu, hắn nhảy lên thật cao, Thiết kiếm vạch phá trời cao, một tiếng long ngâm vang vọng Diễn Võ trường.

Kiếm khí của Trần Mục nhẹ nhàng chém mở đạo kiếm quang màu xanh lam kia ra, sau đó càng là bay thẳng về phía Thủy Linh Linh mà đi, có lẽ chính là tiếng long ngâm đột nhiên xuất hiện kia đã khiến Thủy Linh Linh phân tâm, nàng ta vậy mà đứng sững sờ ở nguyên tại chỗ.

Bạch!

Bạch Tố xuất hiện trên lôi đài.

Bạch Tố túm lấy Thủy Linh Linh chạy đi, ở trên vị trí nàng ta vừa đứng trước đó xuất hiện vết kiếm sâu bằng nửa ngón tay.

Mộ Đông Lưu cũng bị dọa tới toát mồ hôi lạnh, không nghĩ tới hai tên tiểu bối luận bàn với nhau mà lại hung hiểm như thế, thiếu chút nữa thì có tiểu bối bị thương.

Trần Mục khom người nhận lỗi nói: "Thật xin lỗi, ta tưởng rằng nàng sẽ tránh thoát được."

Bạch Tố khẽ lắc đầu, trầm giọng nói: "Ngươi không có sai, là Linh nhi tài nghệ không bằng người."

Thủy Linh Linh lấy lại tinh thần, nàng ta mím môi, trong mắt hiện lên nước mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy ủy khuất.

Bach Tố lắc đầu than nhẹ, vừa rồi nếu như Thủy Linh Linh không có phân tâm, chỉ cần tránh thoát đạo kiếm khí kia thì ưu thế sẽ chỉ lớn hơn.

Đáng tiếc nàng ta còn là đứa bé.

Còn lâu mới có được sự trầm ổn giống như Thần Mục.

"A!"

"Là Tiểu Mục thắng!"

"Tam đệ! Trâu a! Lại thắng nữa rồi!"

Trần Hạo kích động tới chạy lên lôi đài ôm lấy Trần Mục.

Mộ Lam với khuôn mặt mê trai nhìn vào Trần Mục, tiểu đệ đệ thật sự là vừa đáng yêu lại vừa lợi hại.

Thủy Linh Linh dùng ống tay áo lau sạch nước mắt, không còn sự kiêu ngạo như trước đó nữa.

Ngược lại Bạch Tố cảm thấy rất vui mừng, có thất bại giữa chừng ngược lại sẽ có lợi cho sự trưởng thành sau này, nàng ta tin tưởng, Thủy Linh Linh bởi vì trận thua ngày hôm nay, tương lai sẽ càng đi được xa hơn nữa.

Trần Mục không có kiêu ngạo, ở lúc luận bàn với Thủy Linh Linh thì phát hiện ra, kiếm thuật của nàng hơn xa các tiểu bối khác trong Hắc Thạch thành, đây chính là thành quả được tông môn bồi dưỡng.

Phiêu Miểu các còn như vậy, tài nguyên ở Lăng Vân tông chắc chắn sẽ càng đầy đủ hơn, nhưng hắn lại chưa nghĩ tới việc tới Lăng Vân tông tu hành, không có người thân, không có người quen vậy quá phiền phức.

"Triệu Phi Yên ở tại Trần gia, phải nghĩ biện pháp để cho nàng ta dạy kiếm thuật cho ta mới được." Trần Mục thầm tự nhủ chính mình.

Bạch trưởng lão mỉm cười nói: "Chúng ta còn phải về Phiêu Miểu các, sau này có duyên gặp lại."

Trần Mục nhìn vào Thủy Linh Linh còn đang siết chặt nắm đấm, thầm nghĩ nàng ta còn chưa có chịu phục, lần sau gặp mặt chắc chắn sẽ phải giáo huấn nàng ta cho thật ta, phải đánh cho nàng ta phục.

Hành Dương Hậu cũng còn có rất nhiều công vụ phải xử lý, hắn cũng không có ở lại Hắc Thạch thành.

Lúc đám người Trần Mục trở về nhà đã là buổi chiều, Trần Mục và Trần Nghiêm trở lại đình viện nhà mình.

Đường Uyển đỡ bụng bầu lớn, nàng ta đang ngồi ở trong đình viện, mặt mùi hớn hở nói: "Mục nhi, lúc ngươi còn đang ở phủ thành chủ, mẹ đã nghe nói ngươi là quán quân trong giải thi đấu luận võ lần này."

Trần Mục lấy Hỏa Vân tham mà hắn vừa giành được ra, cười nói: "Mẫu thân, gốc linh dược này cho người."

"Mục nhi, gốc linh dược tam phẩm này là ngươi vất vả mới giành về được, vừa đúng có thể trợ giúp cho việc tăng cao tu vi của ngươi a." Đường Uyển lắc đầu liên tục.

Làm người mẹ, nhìn thấy con của mình hiếu thuận hiểu chuyện như vậy là đã rất vui vẻ rồi.

Trần Mục chớp chớp mắt, lễ phép nói: "Mẫu thân, người cầm lấy cất đi, Hỏa Vân tham có thể bổ sung khí huyết, rất tốt cho thai nhi."

Trần Nghiêm nghe thấy vậy thì vui vẻ nói: "Uyển nhi, ngươi cầm lấy cất đi, hơn nữa gần đây Tiểu Mục tăng cảnh giới lên quá nhanh, không thích hợp cho việc sử dụng linh dược."

Hắn sợ Trần Mục tăng cảnh giới lên quá nhanh dẫn tới căn cơ không ổn định, Đường Uyển đưa tay xoa nhẹ đầu của Trần Mục, "Vậy thì được, mẹ nhận lấy gốc linh dược này."

Cha mẹ cười tới rất vui vẻ.

Nhìn thấy cha mẹ cười vui vẻ như vậy, Trần Mục cảm thấy đặc biệt có cảm giác thành tựu.

Ngoài gốc linh dược tam phẩm này ra, trong ngực Tần Mục còn có một viên Đại Tụ Linh đan Linh giai tứ phẩm, giải thi đấu luận võ lần này có thể nói là có thu hoạch tương đối khá.

Hắc Thạch thành.

So với ngày xưa thì càng trở nên náo nhiệt hơn.

Trần gia càng là đông như trẩy hội, còn có rất nhiều bé gái chạy tới trong nhà chơi, Trần Mục thì không dám đi ra Diễn Võ trường cho nên chỉ có thể trốn ở trong nhà luyện kiếm.

Kiếm chiêu cơ sở và long ngâm tứ kiếm đều đã nắm giữa được, trước đó lúc giao thủ với Thủy Linh Linh đã lấy ra toàn bộ át chủ bài, hắn bây giờ muốn học thêm kiếm kỹ mới.

Trần gia không có kiếm kỹ cao thâm nào khác, trong thương thành của hệ thống mặc dù có nhiều kiếm kỹ nhưng lại rất đắt, không đổi nổi, vậy cho nên Trần Mục chỉ có thể nghĩ tới việc là đi thỉnh giáo Triệu Phi Yên.

Triệu Phi Yên là cường giả Kiếm Vương, hơn nữa còn là đệ tử thân truyền của Khương Phục Tiên, trên người mang theo truyền thừa của Lăng Vân tông, chắc chắn sẽ có rất nhiều kiếm kỹ.

"Nàng ta có vẻ như rất cao ngạo lạnh lùng." Trần Mục thỉnh giáo nàng ta lần trước đã bị nàng ta từ chối một cách vô tình.

Trần Mục không hề từ bỏ, vô duyên vô cớ, nàng ta dựa vào cái gì mà phải dạy ta, đã nàng ta thích uống rượu, không bằng mua rượu giúp nàng, nhân lúc giữ gìn mối quan hệ.