Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Lý Thiên Mệnh lập tức quay đầu lại, khi thấy nụ cười vui vẻ và yên lòng của mẫu thân thì hắn bỗng muốn khóc.

 

Hắn rốt cuộc trở lại, trong mắt của mẫu thân lóe tia yên lòng và bình yên đã lâu chưa gặp, hắn còn thấy niềm thỏa mãn lớn lao từ mắt mẫu thân.

 

Còn có điều gì khiến người vui vẻ hơn giờ phút này được nhìn hài tử của mình lại có hy vọng mới?

 

Với Vệ Tịnh thì tờ giấy ly hôn đã không còn quan trọng, điều quan trọng là niềm vui sướng trong lòng vào phút này.

 

Vệ Tịnh giống như trước kia, giơ ngón cái lên khen:

 

- Nhi tử của ta giỏi quá!

 

Hình ảnh lâu rồi không thấy làm Lý Thiên Mệnh vừa cười vừa chảy một giọt nước mắt. Nhớ hồi xưa mẫu thân thường hay khích lệ hắn như vậy, ngày này rốt cuộc trở về.

 

Lý Thiên Mệnh cười nói:

 

- Đó là vì mẫu thân sinh giỏi.

 

Vệ Tịnh cười dịu dàng:

 

- Vậy thì hai mẫu tử chúng ta đều giỏi.

 

Khoảnh khắc này dường như Vệ Tịnh không còn già nua, nụ cười của nàng thật đẹp, nàng vẫn là mỹ nhân khuynh thành.

 

Không khí bên hai mẫu tử tốt đẹp, còn bên Hoàng phu nhân thì không. Hoàng phu nhân hét lên, cả người bần thần.

 

Quan trọng là Lý Tuyết Kiều còn vắt vẻo trên cây, Hoàng phu nhân là người duy nhất có tu vi kém trong đám thê thiếp của Lý Viêm Phong, muốn leo lên ngô đồng cũng không được.

 

Hoàng phu nhân chỉ có thể lăn lộn la hét dưới đất, hô to:

 

- Người đâu!

 

Hoàng phu nhân khóc la mắng chửi, đầu óc trống rỗng:

 

- Lý Thiên Mệnh, hiện tại ngươi không phải là thế tử mà dám đánh nữ nhi của ta, ta muốn cho ngươi chết không toàn thây!

 

Hoàng phu nhân không rành về võ đạo, nhưng nghe đồn Lý Thiên Mệnh đã hoàn toàn bị phế rồi mà? Nhưng vì sao?

 

Lý Thiên Mệnh lười quan tâm Hoàng phu nhân, bỏ mặc Hoàng phu nhân lăn lộn dưới đất, hắn không phun nước miếng vào mặt đã là may.

 

Quan trọng là Lý Tuyết Kiều vẫn treo trên cao hét rầm lên. Nửa bên mặt của nàng đã bị hủy hoại, càng miễn bàn nhan sắc sau này, chưa chắc sẽ được ưa thích hơn heo nái.

 

Bên Tiểu Hoàng Kê thì làm Lý Thiên Mệnh mở rộng tầm mắt.

 

Hắn giật mình thấy gà con lông tơ vàng điên cuồng nổi giận, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn. Hỏa Linh Điểu không bắt được nó, trong thời gian ngắn ngủi bị Tiểu Hoàng Kê cào rách mấy lỗ máu.

 

Tiểu Hoàng Kê đè Hỏa Linh Điểu to lớn dưới đất, cười xấu xa nói:

 

- Mỹ nữ đừng la, có la rách cổ họng cũng sẽ không có ai đến cứu đâu.

 

Hỏa Linh Điểu điên cuồng vùng vẫy dưới chân gà con nhưng bất lực, người nó tràn đầy vết thương.

 

Tiểu Hoàng Kê chuẩn bị gieo nòi giống:

 

- Được gia sủng hạnh là vinh hạnh cho ngươi.

 

Lý Thiên Mệnh đổ mồ hôi, hắn thật sự không tưởng tượng nổi con gà nhỏ xíu kia có trang bị nào khiến Hỏa Linh Điểu có bầu được.

 

Ngay sau đó Tiểu Hoàng Kê kêu rên:

 

- Bà nội nó, ngươi là trống sao không nói sớm? Ăn mặc yêu diễm vậy làm gì!?

 

Tiểu Hoàng Kê quê quá hóa giận đánh Hỏa Linh Điểu tơi bời, la làng.

 

Lý Thiên Mệnh vội kéo gà con hung hãn về:

 

- Kê ca, đủ rồi, đủ rồi!

 

Cứ tiếp tục thế này thì Hỏa Linh Điểu tội nghiệp sẽ bị gà con bạo lực đánh chết mất.

 

Tiểu Hoàng Kê vẫn đang líu ríu không ngừng, dáng vẻ tiểu nhân đắc chí:

 

- Thứ xấu xa nam giả nữ, lần sau đừng gặp lại phụ thân của ngươi là ta đây, nếu không sẽ đập chết ngươi!

 

Bộ dạng lưu manh của gà con chọc cười Vệ Tịnh. Hôm nay là ngày nàng khó chịu nhất, nhưng giờ là ngày khiến nàng vui nhất.

 

Mãi đến lúc này Lý Tuyết Kiều mới nhảy xuống, vội bôi thuốc lên mặt, vừa nghiến răng nghiến lợi lườm Lý Thiên Mệnh:

 

- Lý Thiên Mệnh, ta không ngờ ngươi đã phục hồi tu vi. Ngươi dám nhục nhã ta như thế, ta sẽ ghi nhớ mối thù này, có ngày bắt ngươi trả lại gấp trăm lần!

 

Lý Thiên Mệnh thản nhiên nói:

 

- Ta sẽ không rời khỏi Ly Hỏa thành, nếu ngươi muốn báo thù thì tùy thời đến tìm. Nhưng ta không bảo đảm ngươi sẽ giữ được nửa bên mặt còn lại hay không.

 

Lý Tuyết Kiều híp mắt hỏi:

 

- Ngươi không rời khỏi Ly Hỏa thành?

 

Hai mẫu tử người bị bỏ thê người bị phế, lẽ ra nên rời đi, chứ lỡ gặp ai thì sẽ nhận cười chê.

 

- Có vấn đề gì sao?

 

Lý Thiên Mệnh muốn ở lại Ly Hỏa thành vì có chuyện càng quan trọng hơn, hắn tuyệt đối sẽ không như chó nhà có tang đi xa xứ, hắn phải đường đường chính chính bước đi, khiến Lý Viêm Phong tiễn hắn đi.

 

Lý Thiên Mệnh không lưu luyến gì Ly Hỏa thành, nhưng hai mẫu tử muốn có tôn nghiêm.

 

Lý Tuyết Kiều hung hăng hỏi:

 

- Ngươi có biết tại sao phụ thân muốn bỏ ngươi, bỏ rơi đại nương ngay lúc quan trọng này không?

 

- Ngươi nói xem.

 

Thật ra Lý Thiên Mệnh cũng lấy làm kỳ, vì làm chuyện như vậy sẽ ảnh hưởng danh tiếng của Lý Viêm Phong.

 

Vệ Tịnh mắc bệnh nhiều năm, Lý Thiên Mệnh bị phế bỏ ba năm, Lý Viêm Phong không cần chọn đúng ngày hôm nay bỏ thê.

 

Lý Tuyết Kiều nói:

 

- Phụ thân muốn cưới một nữ nhân, muốn để nàng ta làm chính thê nên đương nhiên phải đá mẫu thân của ngươi xuống.

 

Trong Chu Tước quốc có pháp quy là trừ quốc chủ ra, bất cứ nam nhân nào nhiều nhất chỉ có thể cưới ba thê bốn thiếp, một chính thê, hai bình thê.

 

Lý Viêm Phong đã dùng hết hạn ngạch, gã muốn cưới thêm thê thiếp thì phải bỏ người, huống chi cưới chính thê.

 

Lý Thiên Mệnh cười khẩy nói:

 

- Hắn lớn tuổi như thế sẽ chịu nổi sao? Không sợ chày sắt mài thành kim?

 

Lý Tuyết Kiều nói chuyện mang hơi hướm vui sướng khi người gặp họa:

 

- Chắc chắn ngươi sẽ có hứng thú muốn biết phụ thân cưới ai.

 

- Ngươi nói đi.

 

Lý Tuyết Kiều cười khẩy nói:

 

- Nữ nhân đó tên là Liễu Khanh, hơn hai mươi tuổi, không lớn hơn ngươi bao nhiêu, là một vưu vật nổi tiếng. Quan trọng nhất ở chỗ nàng là người của Lôi Tôn Phủ. Người của Lôi Tôn Phủ trở thành thê tử của phụ thân, ngươi nói xem trong Ly Hỏa thành này có chỗ cho ngươi nương náu sao?

 

Ngọn lửa đốt cháy trong lòng Lý Thiên Mệnh:

 

- Lôi Tôn Phủ!

 

Lâm Tiêu Đình năm xưa giết Kim Vũ, cướp bảo bối thánh thú để lại cũng thuộc dòng chính của Lôi Tôn Phủ.

 

Có thể nói Lôi Tôn Phủ là thế gia cao cấp nhất trong Chu Tước quốc, có vô số cao thủ, là bá chủ một phương ở Chu Tước quốc, nắm giữ một nửa mạch máu sự sống của quốc gia.

 

Ai đều biết Lý Thiên Mệnh và Lâm Tiêu Đình của Lôi Tôn Phủ có thù, mối thù không đội trời chung.

 

Lý Viêm Phong muốn cưới người của Lôi Tôn Phủ thì tất nhiên không thể để ruồi bọ khiến Lôi Tôn Phủ ghét ở lại Ly Hỏa thành.

 

- Phỏng chừng phụ thân muốn dính chút quan hệ với Lôi Tôn Phủ, phụ thân muốn đi xa hơn nên đương nhiên phải hy sinh hai ngươi, dù sao các ngươi không đáng một đồng trong lòng phụ thân. Nên ngươi muốn ở lại Ly Hỏa thành tức là chống đối với phụ thân. Mười ngày sau phụ thân sẽ tổ chức hôn lễ long trọng, nếu ngươi không đi, bị người của Lôi Tôn Phủ thấy thì có lẽ sẽ chết.

 

Lý Tuyết Kiều nói những điều này với Lý Thiên Mệnh không phải vì bảo vệ hắn mà vì muốn làm hắn tuyệt vọng, khiến hắn biết giờ phút này mình thấp hèn cỡ nào.

 

Hôm nay bị đánh bại khiến trong lòng Lý Tuyết Kiều rực cháy ngọn lửa thù hận, nếu Lý Thiên Mệnh rời khỏi Ly Hỏa thành thì nàng sẽ không có cơ hội trả thù.

 

Nếu dụ Lý Thiên Mệnh đi phá rối hôn lễ của phụ thân, sau đó hắn bị đả kích nặng nề thì nàng sẽ vơi bớt uất nghẹn hôm nay.

 

Lý Thiên Mệnh nhíu mày hỏi:

 

- Mười ngày sau chẳng phải là ngày chọn ra danh ngạch trúng tuyển Viêm Hoàng học cung sao?

 

Đây là lý do Lý Thiên Mệnh quyết ở lại Ly Hỏa thành, vì hắn muốn vào Viêm Hoàng học cung.

 

Viêm Hoàng học cung là nơi hắn đứt hồn, nhưng cũng là vùng đất mơ ước của tất cả Ngự Thú Sư trẻ.

 

Hai người kia còn ở trong học cung, Lý Thiên Mệnh muốn báo thù thì phải đường đường chính chính trở về Viêm Hoàng học cung với thân phận là đệ tử.