Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Loại tôm đó bà ta biết là rất đắt, năm con tôm trước mặt thoạt nhìn cũng khoảng 1000 tệ! Trước đây nhà Tô Khải Hạo không lỡ ăn, đến cả nhà bọn họ, một năm nhiều nhất cũng chỉ mua 2-3 lần, cũng không nỡ mua. Bình thường dù có ăn tết cũng không nỡ, hôm nay lại không phải ngày gì đặc biệt, Dương Tố Lan vậy mà lại bỏ ra 1000 tệ mua cái này?

Bà ta cũng biết nhà Dương Tố Lan chỉ có cha Tô ra ngoài kiếm tiền, Dương Tố Lan ở nhà chăm sóc Tô Khải Hạo, điều khiện gia đình cũng bình thường. Cho nên nhà họ Tô hẳn là có việc vui lớn thì hôm nay mới ăn mừng như vậy.

Nghe lời hỏi thăm của Lưu Hồng Mai, Dương Tố Lan cười nói: "Là Khải Hạo nhà chúng tôi kiếm được tiền, hôm nay mua đồ chuẩn bị chúc mừng một chút."

"Ồ? Kiếm tiền rồi hả?" Nghe vậy, Lưu Hồng Mai cũng cười hỏi:" Có phải Khải Hạo lại có tác phẩm đăng lên rồi?"  Bà ta thầm nghĩ trong lòng, coi như Tô Khải Hạo đăng bài trên những tập san dành cho thiếu niên kia, tiền nhuận bút một bài cũng chỉ hơn 1000, đáng nhẽ không cần mua tôm hùm đắt như vậy mới phải? Ăn được vài miếng, tiền nhuận bút của bài viết đó coi như ăn sạch rồi.

"Không phải." Hai người đi về phía đầu cầu thang, Dương Tố Lan cười nói: "Là Khải Hạo viết tiểu thuyết trên mạng."

"Viết tiểu thuyết trên mạng?"

Nghe vậy, Lưu Hồng Mai hơi kinh ngạc. Bà ta có chút hiểu biết về phương diện này, nhà người thân bà ta có một đứa trẻ cũng viết tiểu thuyết trên mạng, nghe nói một tháng có thể kiếm được 4000 tệ. Có điều phải viết rất nhiều, hơn nữa rất khó để đăng lên tạp chí.

 

"Đứa nhỏ Khải Hạo này thật là có bản lĩnh." Lưu Hồng Mai khen ngợi một tiếng, cười nói: "Khải Hạo kiếm được bao nhiêu tiền vậy? Tôi nghe nói người đọc càng nhiều thì càng kiếm được nhiều tiền."

Trong mắt bà ta hiện lên tia tò mò, Tô Khải Hạo kiếm được bao nhiêu mới có thể khiến Dương Tố Lan trực tiếp mua nhiều thức ăn như vậy để ăn mừng?

"Rất nhiều, trừ đi thuế vẫn còn hơn 150.000." Dương Tố Lan cười nói.

Bà cũng không có gì giấu diếm mà nói thẳng ra. Tuy tiền tài không lộ ra ngoài, trong nhà kiếm được vốn lớn tốt nhất đừng nói với người ngoài, nhưng quan hệ hai nhà rất tốt, cũng không cần lo lắng tin tức này bị tiết lộ ra ngoài. Hơn nữa đối với Dương Tố Lan mà nói, bà rất hi vọng Lâm Hi Vũ trở thành con dâu của mình. Có điều con trai nhà mình hiện tại không học đại học mà chỉ ở nhà, nói không chừng con trai bà không lọt mắt cha mẹ Lâm Hi Vũ.

Tuy ngoài mặt không nói gì, nhưng lòng người khó dò, trong lòng họ rốt cuộc nghĩ như thế nào thì không ai biết. Mà bây giờ, nói ra việc Tô Khải Hạo viết tiểu thuyết kiếm được nhiều tiền như vậy đương nhiên việc Tô Khải Hạo không xứng với Lâm Hi Vũ đã không còn là vấn đề, Lưu Hồng Mai nhất định cũng sẽ không ngăn cản!

Dương Tố Lan thấy có năng lực mà không nói, điệu thấp tránh ở trong nhà là hành vi rất ngu ngốc.

Con trai bà ta có bản lĩnh như vậy, hơn nữa trong lòng bà cũng đã nhận Lâm Hi Vũ là con dâu mình, cho nên bây giờ khoe ra bản lĩnh của con trai cho gia đình thông gia là hoàn toàn có thể.

"150.000." Nghe Dương Tố Lan nói, Lưu Hồng Mai còn cho là mình nghe nhầm, trong mắt lộ ra vẻ khó tin.

Tô Khải Hạo ở nhà, viết tiểu thuyết trên mạng lại kiếm được 150.000 một tháng? Chồng bà ta Lâm Đại Dương giữ vị trí trung cấp ở một công ty, tiền lương một năm thêm tiền thưởng cũng chỉ có 300.000, tiền lương một tháng của Tô Khải Hạo lại đạt được một nửa?

Lúc này Lưu Hồng Mai có chút bối rối. Không chỉ Lưu Hồng Mai, Lâm Đại Dương biết được việc này của Tô Khải Hạo cũng hoàn toàn ngây người.

Tô Khải Hạo mới bao tuổi? 18 tuổi, ở độ tuổi của hắn phần lớn đều đang học năm nhất đại học, vẫn đang hưởng thụ, nhưng hắn bây giờ một tháng có thể kiếm được nhiều tiền như vậy?

Cho dù Lâm Đại Dương cảm thấy Tô Khải Hạo rất thông minh, tương lai chắc chắn không thiếu cách kiếm tiền, nhưng ông ta vẫn cảm thấy bản thân đã đánh giá thấp Tô Khải Hạo rồi.

“Khải Hạo, quyển [Tôi thực sự không muốn trùng sinh] là cháu viết à?”

Lâm Đại Dương thích đọc báo, đồng thời cũng thích đọc một vài tiểu thuyết, thế nên mới hỏi thăm Tô Khải Hạo viết quyển gì, dự định đọc ủng hộ một chút.

“Đã 1,2 triệu chữ rồi, Khải Hạo, cháu viết nhanh như thế cơ à?”

Lâm Đại Dương nhìn số chữ của tiểu thuyết, kinh ngạc nói.

Trong số những quyển tiểu thuyết mà ông ta đọc, rất nhiều quyển đã hoàn thành rồi mà số từ vẫn không vượt quá một triệu.

“Chú Lâm, cháu chuyển giọng nói thành văn bản chứ không phải gõ tay, thế nên tốc độ nhanh hơn nhiều.

Tô Khải Hạo cười nói: “Cũng chính vì đăng nhiều chữ như vậy, thế nên mới kiếm được 150.000 đó ạ.”

“Ôi trời, Khải Hạo, cháu khiêm tốn quá rồi.”

Lúc này, Lưu Hồng Mai đang phụ bếp đi ra ngoài lấy đồ, thuận miệng nói: “Chú Lâm và dì Lưu của cháu một năm cũng chưa tiết kiệm được hai trăm ngàn, thế mà cháu chỉ mất một tháng đã có số tiền nhiều hơn cả tiền tiết kiệm của nhà dì một năm rồi.”

Trong lòng bà ta vừa thán phục vừa hâm mộ, cho dù lúc trước chồng bà ta cũng nói Tô Khải Hạo không phải tầm thường, nhưng bà ta cũng không ngờ hắn lại thực sự có bản lĩnh như thế.

Mới 18 tuổi, không cờ bạc trộm cắp, không ỷ lại vào người khác, một tháng có thể kiếm được nhiều như vậy, liệu cả nước có bao nhiêu người có thể làm được như Tô Khải Hạo chứ?