Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Thời đại này động lực của đồng tiền không thua gì đời trước, ban ngành vận chuyển hàng hóa bằng tàu hỏa của thị trấn Nhị Đài lập tức dốc toàn lực hoạt động. Rất nhiều hạt thông được vận chuyển vào trạm, sau đó lập tức được đóng vào thùng, đặt ở vị trí trên cùng, chỉ chờ tàu hỏa đến là lên tàu ngay.

Bởi vì Lý Chí Vũ đã đánh giá thấp lượng hàng vận chuyển của Tô Bình Nam, cho nên nhìn đống bao tải ngổn ngang được chất lên tàu hỏa, hắn đau lòng khôn xiết.

Đây là tiền cả đó! Hắn thầm hạ quyết tâm lần sau nhất định phải điều phối thật tốt.

Tô Bình Nam đã trở về Ô thành, khâu then chốt đã đả thông, hai người Tô Văn Văn và Quách Quang Diệu sẽ thay phiên nhau tọa trấn thị trấn Nhị Đài để duy trì việc vận chuyển hạt thông.

Hắn trở lại công xưởng, thấy công xưởng đã được tu sửa ngay ngắn chỉnh tề, rực rỡ hẳn lên. Tô Bình Nam giật mình trước sự nhiệt tình và hiệu suất làm việc của đám người Dương Thiên Lý.

Tuy trong mắt người từng trải như Tô Bình Nam, công xưởng này còn hơi đơn sơ. Nhưng trong mắt đám người Quách Quang Diệu, đây đã là nơi cực kỳ hoành tráng. Nhưng mà tiền tiêu như nước khiến hai người vô cùng đau lòng.

Một nghìn sáu trăm tệ, các khoản rõ ràng. Có điều nét chữ như gà bới khiến Tô Bình Nam hơi nhức đầu, ý định tìm tài vụ lại lập tức trỗi dậy trong lòng hắn.

Trương Lệ Hoa thức trắng cả đêm do bệnh của con trai lại tái phát. Nàng kéo lê thân thể mệt mỏi, dùng nước nóng không ngừng lau cơ thể hơi cứng đờ vì đau đớn của con trai.

Hiện tại mỗi tháng nàng chỉ được nhận nửa tiền lương, bốn mươi lăm tệ ít ỏi vừa đủ để duy trì mức sống cơ bản nhất của hai mẹ con. Nàng bận rộn suốt một buổi tối, rồi lại phải ra ngoài sớm đi kiếm chút tiền làm thêm. Chỉ có như vậy mới có thể miễn cưỡng giúp con trai có thuốc uống, bệnh tình không đến nỗi chuyển biến xấu.

Trước cổng bị đống rác của đám hàng xóm lấp kín, đây là đãi ngộ của những hàng xóm nhiệt tình dành cho "chiếc giày rách" là nàng. Ban đầu nàng còn dọn dẹp, nhưng sáng hôm sau thức dậy, cổng vẫn bị chất đầy. Lâu dần nàng dứt khoát mặc kệ, chỉ mất công leo ra.

"Giày rách đi bán sớm thế?"

"Giày rách à, con trai ngươi là do ngươi tạo nghiệp đấy."

Nàng vừa ra khỏi nhà, mấy tên lưu manh ở khu tập thể của công xưởng vừa trông thấy nàng liền lập tức chửi mắng.

Trương Lệ Hoa kiêu ngạo ưỡn thẳng lưng, nữ nhân này có sự kiên cường mà nam nhân không bì kịp.

Tuy nhiên, hôm nay không giống mọi ngày.

Trương Lệ Hoa chưa đi được mấy bước, một người trẻ tuổi mặc áo gió màu đen, tóc cắt rất ngắn thẳng thừng chắn trước mặt nàng.

Đối phương có vóc dáng rất cao, phía sau còn có bảy tám hán tử theo cùng.

Nàng cố gắng ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén, muốn dùng cách này để ép lui nam nhân bưu hãn kia.

Tô Bình Nam nhìn nữ nhân trước mặt. Ánh mắt quật cường, quần áo cũ nát, hoàn toàn không có dáng dấp hô mưa gọi gió trong giới tài chính kinh tế của tỉnh Thiên Nam sau này.

"Ngươi là Trương Lệ Hoa phải không?"

"Phải."

"Ngươi biết tài vụ sao?"

"Không phải biết, mà là rất giỏi." Câu nói này của Trương Lệ Hoa tràn đầy kiêu ngạo. Mặc dù cuộc sống đối xử với nàng như thế, song nàng vẫn học tập mỗi ngày. Đây là sự kiên trì của nàng.

Tô Bình Nam cười hết sức vui vẻ, hắn rất tán thưởng nữ nhân này.

"Ta thuê ngươi."

"Tài vụ ư?"

"Tài vụ, không đùa." Tô Bình Nam tỏ ra nghiêm túc.

"Được." Trương Lệ Hoa đồng ý một cách nhanh gọn lẹ, sau đó bổ sung một câu "ta không làm giả sổ sách".

"Đương nhiên."

"Thế thì ok, ta sẽ giúp ngươi làm thật tốt."

Tô Bình Nam nở nụ cười nghiền ngẫm: "Ta có một câu hỏi, làm sao có thể thuê ngươi cả đời?"

Trương Lệ Hoa nhìn nam nhân bừng bừng hùng tâm tráng chí phía đối diện, trả lời rất nghiêm túc: "Ta đắt giá lắm."

Tô Bình Nam không trả lời ngay, mà ngửa mặt lên trời cười to, cực kỳ vui vẻ. Hắn xoay người lại, thản nhiên nói với mấy người Dương Thiên Lý và Trương Đồng: "Mồm thối quá, vả rơi răng bọn hắn cho ta!" Nói rồi hắn chỉ vào mấy tên lưu manh đặt điều đồn nhảm bên cạnh.

Dương Thiên Lý lẳng lặng gật đầu.

Tiếng hét chói tai cùng với tiếng gào khóc vang lên. Dương Thiên Lý lau vết máu và nước bọt trên tay, sau đó thấp giọng nói với Tô Bình Nam: "Ta hơi mạnh tay. Mấy tên mắng hăng nhất bị ta đánh ngất rồi."

Trương Lệ Hoa đã đứng ngẩn người rất lâu. Nhìn thảm trạng của đám côn đồ thường ngày hung ác, nàng không đồng cảm chút nào, ngược lại trong lòng còn trào dâng niềm sung sướng hiếm hoi.

"Kẻ vứt rác chắn trước cổng nhà ngươi là mấy hộ kia hả?" Tô Bình Nam không để ý tới trạng thái hiện tại của Trương Lệ Hoa, mà lạnh lùng hỏi tiếp.

Trương Lệ Hoa cũng là người sát phạt quyết đoán, không có trái tim lương thiện nực cười của tiểu thị dân.

Tô Bình Nam gật đầu: "Nhét lại cho bọn hắn."

Bảy tám tên hán tử lập tức hành động, tay chân lanh lẹ, tìm mấy gia hỏa xúc rác trước cửa nhà Trương Lệ Hoa, sau đó thô lỗ gõ cổng vài nhà rồi ném thẳng vào, mặc kệ người bên trong gào khóc.

Tô Bình Nam đi đến chỗ mấy tên lưu manh đang bò trên đất khóc lóc rên rỉ, ngồi xổm bên cạnh tên tóc vàng rồi nói: "Sau này mồm miệng phải sạch sẽ nhá! Cầm lấy mà khám răng." Hắn thò tay lấy mấy đồng một trăm tệ, ném lên người tên tóc vàng với thái độ ghét bỏ.

Sau đó hắn đứng dậy. Đám tóc vàng đã nhận ra Tô Bình Nam, đương nhiên phải vâng vâng dạ dạ đáp lời.

Tô Bình Nam phủi tay, phớt lờ đám đông hóng chuyện, gọi Trương Lệ Hoa đang ngẩn người: "Đi thôi, đi làm."

Trương Lệ Hoa cảm thấy tâm trạng sảng khoái tột cùng. Làn gió nhẹ thổi qua gương mặt nóng bừng của nàng, trên khuôn mặt xuất hiện nụ cười rạng rỡ đã nhiều năm không thấy. Nàng rảo bước đuổi theo.

Cuộc đối thoại từ trong gió truyền tới.

"Ờm, phí thuê ta cả đời không đắt đâu."

"Không sao, ta trả được."

"Vậy thì ta sẽ theo ngươi."

"Được."

Về sau Trương Lệ Hoa một lòng một dạ đi theo Tô Bình Nam cả đời. Khi danh tiếng tăng cao, bất kể công ty nào ra giá bao nhiêu, nàng đều không dao động. Đến nỗi tỷ muội tốt nhất của nàng không kìm được tò mò hỏi nàng, Trương Lệ Hoa thản nhiên trả lời: "Người khác cũng chỉ trả ta chút tiền mà thôi. Thứ Tô tổng cho ta, bọn hắn không cho được, cũng không cho nổi."