Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 8. Tô Bình Nam gia nhập thị trường

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Xe tải đến trạm lúc bảy giờ tối, Tô Bình Nam và nhân viên công tác trên tàu đã qua lại quen thuộc. Trước giờ mọi người vẫn luôn không xơ múi được gì, đương nhiên là vô cùng khách khí với Tô Bình Nam có thể mang lại món hời.

Tô Bình Nam đi ra cửa xe thì trông thấy Tô Văn Văn và hai hán tử lạ mặt đã chờ sẵn ở sân ga.

Thấy Tô Bình Nam xuống xe, Tô Văn Văn thấp giọng giới thiệu với hai nam nhân họ Lý, sau đó dẫn bọn hắn bước nhanh tới nghênh đón. Bởi vì nơi này không phải trạm cuối, cho nên Trương Kiến Quốc không thể đi cùng, nhưng vẫn xuống xe hàn huyên với mọi người vài câu rồi mới vội vàng lên xe.

Hiện tại thị trấn Nhị Đài không có khách sạn nào ra dáng, đám Lý Chí Vũ chọn một nhà hàng vô cùng đặc sắc để mở tiệc tiếp đãi Tô Bình Nam. Bây giờ Phong thành vẫn chưa cấm săn bắn, nhà hàng có rất nhiều món ăn nấu từ thú hoang. Ngoài các món thường gặp như gà rừng hầm nấm, heo rừng, hươu hoẵng, hai nam nhân họ Lý còn cố ý bảo ông chủ nấu tay gấu cho Tô Bình Nam nếm món ăn tươi sống.

Mấy ngày này Lý Chí Vũ và Lý Cường đã nghe về Tô Bình Nam từ chỗ Tô Văn Văn và Quách Quang Diệu, cho nên vừa gặp nhau bọn hắn đã cực kỳ niềm nở. Hơn nữa, Tô Bình Nam có ngoại hình đẹp, quần tây đen thẳng thớm kết hợp với áo sơ mi màu xanh nhạt làm nổi bật phong độ của hắn, mỗi hành động giơ tay nhấc chân đều tràn đầy tự tin và bá đạo. Ấn tượng ban đầu rất quan trọng, Lý Chí Vũ và Lý Cường lập tức tin phục, đều cảm thấy đám Tô Văn Văn không nói dối.

Trang phục của Tô Bình Nam mang phong cách tinh anh thương nghiệp của đời trước, thật sự là hắn không thể đỡ được hình tượng trọc đầu, xăm trổ, mặc quần ống loe. Vì vậy hắn tốn không ít tiền vào trang phục của mình. Tuy nhiên, hắn không biết rằng sự thay đổi này khiến không ít người trẻ tuổi lăn lộn ở trạm xe lén lút bắt chước. Chỉ có Tô Văn Văn làm tổ ở thị trấn Nhị Đài miết vẫn theo phong cách cũ.

Tất nhiên là Tô Bình Nam ngồi ở chủ vị. Trương Đồng rất tinh ý, lấy thuốc lá Trung Hoa trong bọc ra, nhét cho Lý Chí Vũ và Lý Cường mỗi người một cây. Tô Bình Nam biết lần đầu gặp mặt làm việc chỉ cần bốn chữ "hào sảng, phóng khoáng". Thời buổi này thuốc lá Trung Hoa tuyệt đối là xa xỉ phẩm, tác động đến cảm quan của hai người kia chẳng kém gì kiếp trước ném một chiếc túi xách mười vạn lên người phụ nữ tham tiền.

Hầu hết người của thị trấn Nhị Đài đều sống trên núi, tính cách cực kỳ phóng khoáng. Quà gặp mặt hậu hĩnh làm cho Lý Cường và Lý Chí Vũ choáng váng, hai người kích động đến nỗi uống ba ly liên tiếp. Mỗi ly rượu một lạng, sáu ly rượu là sáu lạng, bọn hắn uống loại rượu hơn năm mươi độ của vùng này. Thân thể Tô Bình Nam rất bưu hãn, thế mà uống vội quá cũng cảm thấy mặt mày nóng ran.

Sau khi uống rượu, bầu không khí lập tức nóng lên. Tô Bình Nam biết việc kinh doanh hạt thông của hắn không phải một mối làm ăn. Hắn ra hiệu cho Trương Đồng rót rượu, sau đó nâng ly.

Thấy mọi người đều nâng ly, Tô Bình Nam mở lời: "Hôm nay mượn bảo địa của các vị phát tài, đương nhiên là có tiền thì mọi người cùng kiếm. Sau này mỗi một tấn hàng, ta trả cho hai vị huynh đệ mỗi người bốn mươi tệ phí vất vả."

Nói xong, Tô Bình Nam ngửa đầu dốc rượu vào bụng.

Hắn vừa dứt lời, hai người kia kinh ngạc đến nỗi suýt nhảy bật dậy. Hiện tại thị trấn Nhị Đài vẫn là một trấn nhỏ xa xôi hẻo lánh. Lý Chí Vũ thì khá hơn, lương tháng hơn sáu mươi tệ. Còn Lý Cường ở cục Công Thương chỉ có hơn năm mươi tệ. Phí vất vả của một xe hàng gần bằng tiền lương tháng của bọn hắn. Bọn hắn nhìn ra Tô Bình Nam là người làm đại sự, số lượng tuyệt đối không ít.

Trong lòng hai người dâng trào lửa nóng.

Tô Bình Nam đã ngấm rượu, dáng đứng thẳng tắp, ánh mắt ngạo nghễ và hình xăm như ẩn như hiện trên người giống như mãnh hổ trong mắt mọi người. Hai mắt Trương Đồng lấp lánh ánh sao. Từ đầu đến giờ hắn không dám uống nhiều, bản thân đang cầm khoản tiền bốn vạn tệ đó, hắn sợ mình uống say sẽ ném mất. Nhưng hắn vẫn luôn coi trọng khí tức hoang dã, thật sự kính phục, không nhịn được bèn uống một ly rượu.

Trên bàn, Lý Cường giới thiệu cặn kẽ về tình hình hạt thông của thị trấn Nhị Đài. Hiện tại hạt thông của thị trấn Nhị Đài chủ yếu được bán cho công ty buôn bán thổ sản dưới trướng cục Lâm Nghiệp. Công ty thổ sản ép giá và phẩm cấp khá ác, hàng loại một trả giá 2,3 tệ, hàng loại hai 2,1 tệ, hàng loại ba 1,9 tệ. Nhưng thường thì công ty thổ sản sẽ ép hàng loại một xuống hàng loại hai, hàng loại hai thành hàng loại ba. Nghe nói hiện tại quan hệ giữa hai bên rất căng thẳng, không mua bán gì hết.

Sáng sớm hôm sau, nhờ địa đầu xà Lý Cường dẫn mối, Tô Bình Nam nhanh chóng định giá 2,8 tệ một cân với mấy hộ lớn bao thầu núi. Sau khi kiểm tra thấy không có vấn đề gì, hắn cân hàng rồi trả tiền luôn.

Tô Bình Nam biết quỹ đạo của năm sau, đương nhiên hắn phải tạo quan hệ tốt với các hộ lớn này, giá thành cũng trả thêm hai hào. Hắn còn ký hợp đồng bao tiêu năm năm với mấy hộ lớn này. Tô Bình Nam dẫn theo Tô Văn Văn suốt cả hành trình. Sau khi giải quyết xong rời đi, hắn gọi Tô Văn Văn ra một góc.

“Nếu đợt hàng này thành công, chúng ta sẽ có một khoản lớn. Ta muốn ngươi đóng đô ở đây, cứ dựa theo bản mẫu hợp đồng lúc nãy của ta, giải tất cả hộ lớn trong phạm vi trăm dặm Phong thành." Giọng nói của Tô Bình Nam lộ vẻ tàn nhẫn.

"Ta muốn ký kết hơn tám mươi phân ngạch hợp đồng hạt thông trên khắp Phong thành. Ngươi phải làm được."

"Ta hiểu rồi." Tô Văn Văn gật đầu thật mạnh.

Tô Bình Nam nhìn nắng chiều xuống núi, giọng điệu thản nhiên: "Chúng ta đã gia nhập thị trường thì đừng cho người khác cơ hội."

Một khi lô hạt thông đầu tiên xuất hàng, hắn sẽ lập tức thành lập công ty, sau đó lại ký kết hợp đồng với danh nghĩa công ty. Cứ thế, mỏ vàng hạt thông ở Phong thành này sẽ nằm gọn trong tay Tô Bình Nam. Đây mới là khởi điểm làm giàu chân chính của hắn.