Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Dịch: Cẩu Thảo

Tôn Việt rất phấn khởi, đang không ngừng làm mới bài viết, thấy hỏi thăm liền vào trả lời.

Mặc dù cậu ta là bô lão trong này, nhưng có nhiều người bình luận như vậy vẫn là lần đầu tiên.

"Anh hai, anh đang làm gì thế?" Tiểu Đồng Đồng chơi đùa với chim sẻ trắng Java một lúc, sau đó chạy tới bên cạnh Tôn Việt, nhìn máy tính tò mò nói.

Bé còn là một đứa trẻ, biết không nhiều chữ.

"Anh đang kéo mối làm ăn cho anh trai lần trước đã cứu em." Tôn Việt xoa đầu em gái mình một cái, cưng chiều nói.

"kéo mối làm ăn là cái gì?" Mặt Tiểu Đồng Đồng đầy vẻ nghi hoặc.

Có rất nhiều thứ bé không biết.

"Kéo mối làm ăn chính là. . ." Tôn Việt suy nghĩ giải thích thế nào mới có thể khiến cho đứa nhỏ hiểu.

"A, đến giờ chiếu heo Peppa rồi, em đi xem heo Peppa." Bỗng nhiên, tiểu Đồng Đồng vui vẻ nói, cũng không để ý Tôn Việt, dẫn theo chim sẻ trắng Java hào hứng chạy đi xem hoạt hình.

Tôn Việt bất đắc dĩ, lại đưa mắt tập trung vào máy tính, tiếp tục trả lời.

Càng xem càng vui vẻ: "Tiệm Vẹt Biết Kể Chuyện" ở đường Viêm Tâm thành phố Thượng Hải, ngày thứ nhất khai trương thú cưng trong tiệm dường như đã bán được 1 phần 3, nếu như mọi người có hứng thú phải nắm chắc thời gian, nói không chừng những con vẹt thần kỳ kia cùng với các loài chim khác đã bán hết, đến lúc đó có tiền cũng không chắc sẽ mua được.

Bình luận thứ 983: Ha ha, tôi ở thành phố Thượng Hải, ngày mai sẽ đi xem một chút, tôi muốn một con vẹt biết đọc thơ rất lâu rồi, tốt nhất mua trên năm vạn.

. . .

Bình luận thứ 987 : lầu 983 giàu quá, tôi ở thành phố Hàng Châu, tối nay liền lên đường! Vừa đúng sinh nhật con trai tôi, mua một con chim non nghe lời làm quà tặng nó.

. . .

Từng bình luận ngày một tăng lên, Tôn Việt bận đến đêm mới bò lên giường ngủ.

"Hy vọng anh Diệp làm ăn phát đạt!" Trong lòng Tôn Việt mong đợi.

Cậu rất biết ơn Diệp Tinh, vẫn muốn báo ơn, việc tuyên truyền này cậu nhất định phải cố gắng làm xong.

. . .

Đây là một ngôi biệt thự cực lớn, bên trong biệt thự, một cậu bé trông khoảng bảy, tám tuổi đang ngồi dưới đất, trong tay cậu bé cầm ba con chim búp bê, đang cho chúng xếp hàng.

Sau khi xếp hàng, lại làm lộn xộn lên, tiếp tục xếp hàng.

"Quân Quân, chơi mệt chưa? Mẹ nấu canh ngọt cho con này, có muôn uống một ngụm không?" Một thiếu phụ khoảng ba mươi tuổi đi tới, sau đó ngồi xổm xuống nhìn chú bé dịu dàng nói.

Nhưng chú bé giống như không có nghe được vậy, vẫn đang không ngừng lập lại động tác trong tay.

Thiếu phụ bất đắc dĩ, dường như đã quen như vậy, sau đó cất búp bê chim đi, bế chú bé lên, đặt lên trên bàn.

Chue bé cũng không cảm thấy gì, không khóc nháo, tâm trạng không có bất kỳ biến hóa nào, cũng không nhìn thiếu phụ, cứ ngơ ngác ngồi trên ghế như vậy, tựa như không gì có thể gợi lên sự hứng thú của bé.

"Két."

Cửa phòng mở ra, một người đàn ông mặc âu phục đi tới.

"Nhã Hinh, Quân Quân sao rồi?" Người đàn ông hỏi, nhìn con trai mình.

Nhưng cậu bé cũng không nhìn anh ta cái nào.

"Vẫn giống như trước." Trong mắt Lâm Nhã Hinh xuất hiện một giọt nước mắt: "A Nam, chẳng lẽ con trai chúng ta sẽ luôn như vậy ư? Dường như không có chút phản ứng nào với thế giới bên ngoài, giờ Quân Quân cũng bảy tuổi rồi, trường học căn bản nhận nó. Nếu vẫn tiếp tục như vậy, đơig này của Quân Quân sẽ bị hủy."

"Sẽ có biện pháp thôi." Người đàn ông Trần Nam thở dài một hơi.

Anh nhìn cậu bé đang ngồi an tĩnh, cậu bé này tên Trần Quân Quân, bị mắc chứng tự kỉ, Trần Nam làm về mảng bất động sản, giá trị con người cũng trên mười nghìn tệ, gia cảnh sung túc.

Nhưng bọn họ đã tới rất nhiều bệnh viện, vẫn không có cách chữa khỏi.

Mắt thấy tuổi của con mình càng ngày càng lớn, nhưng trí khôn lại bị hạn chế vậy, một năm cũng chẳng nói được mấy câu, trong lòng bọn họ càng ngày càng lo lắng.

Mở máy tính ra, Trần Nam lên web leo thú cưng quen thuộc như thường ngày.

Bệnh tự kỉ, trừ điều trị bằng thuốc ra, còn có một vài phương pháp khác, ví dụ như động vật chữa trị, đây cũng là sáng kiếm mà một vị danh y từng nói với họ.

Nhưng mà, trước kia bọn họ cũng từng mua một số động vật, cậu bé Trần Quân Quân quả thật có chút hứng thú với chúng, nhưng cũng chỉ là có hứng thú thôi, bệnh tử kỉ cũng không có gì cải thiện.

Nhưng điều này đã chứng minh động vật chữa trị có khả năng thành công.

Cứ cách một khoảng thời gian Trần Nam lại đổi một loại thú cưng, đáng tiếc đến giờ vẫn chưa có tác dụng gì lớn.

Mở bài viết ra, như thường lệ Trần Nam lướt xem một chút, sau đó anh ta thấy được một bài viết.

Anh nhấn mở video, nhất thời trong máy tính xuất hiện một con vẹt yến phụng nhỏ, lúc này thanh âm non nớt vang lên.

" Nghìn non mất bóng chim bay”

“Muôn con đường tắt dấu giày tuyệt không.”

“Kìa ai câu tuyết bên sông,”

“Áo tơi, nón lá, một ông thuyền chài.”

*Giang tuyết_Liễu Tông Nguyên. Bản dịch: Tản Đà.

Bài thơ 《 Giang Tuyết 》 của Liễu Tông Nguyên thông qua tiếng vẹt vang lên, lại có một loại cảm giác khác biệt.

Lúc này chú bé đang ngồi yên lặng ở trên ghế dường như nghe được thanh âm, sau đó lại xoay người lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào máy tính.

"Có phản ứng, A Nam, Quân Quân có phản ứng với tiếng nói chuyện." Trong mắt Lâm Nhã Hinh nhất thời lộ ra vẻ vui mừng.

Trần Nam sửng sốt, sau đó trên mặt cũng lộ ra vẻ vui mừng.

Con trai anhk hông có phản ứng với tiếng nói chuyện của hai người bọn họ.

"Mau ôm tới xem một chút." Trần Nam bảo Lâm Nhã Hinh ôm con trai tới, sau đó tiếp tục mở ra video vẹt.

Cậu bé vẫn nhìn video, lúc xem đến video thứ 10, cậu bé bỗng nhiên chỉ vào con chim nhỏ trong video, miệng há ra, dường như muốn nói điều gì đó.

"Quân Quân, không phải con muốn con chim này chứ?" Trần Nam và Lâm Nhã Hinh nhìn nhau một cái, vô cùng ngạc nhiên mừng rỡ, sau đó nhanh chóng hỏi.

Con trai bọn họ thơ ơ với tất cả mọi thứ ngoài thế giới, cái gì cũng không khiến bé nổi lên hứng thú, giờ đây lại có phản ứng với con vẹt trong video.

Sau khi hỏi xong, cậu bé cũng không nói chuyện, nhưng động tác lại ngừng lại.

"A Nam, những con vẹt có thể nói chuyện này có thể mua được ở đâu? Nói không chừng sẽ có chút tác dụng đối với ciệc giúp Quân Quân khôi phục." Lâm Nhã Hinh vội vàng nói.

"Em đừng vội, anh hỏi một chút." Trần Nam an ủi.

Anh ta trực tiếp gửi một tin nhắn riêng cho người đăng bài “Càng ngày càng vui vẻ”: "Xin chào, tôi có ý định mua chú vẹt trong video này, xin hỏi bên phía cửa tiệm còn không?"

Rất nhanh, tin nhắn riêng đã được trả lời.

Càng ngày càng vui vẻ: "Hôm nay là ngày đầu tiên cửa tiệm đó khai trương, vẫn còn rất nhiều vẹt, nếu như anh muốn mua tám giờ sáng mai đến là được. Tiệm Vẹt Biết Kể Chuyện tám giờ mở cửa, năm giờ chiều đóng cửa."

Nghe ngóng được tin tức mình cần, trong lòng Trần Nam lập tức dâng lên sự mong đợi.

. . .

Rất nhanh đã đến ngày thứ hai.

Chưa tới bảy giờ sáng, trước cửa "Tiệm Vẹt Biết Kể Chuyện" đã có một vài người bắt đầu chờ đợi, trong đó Trần Nam và vợ là Lâm Nhã Hinh cũng ở đây, bọn họ còn dắt theo một cậu bé.

"Xin chào, mọi người cũng tới mua vẹt sao?" Trần Nam nhìn mọi người, đi tới trước mặt một chàng trai, tò mò hỏi.

"Tất nhiên rồi." Người thanh niên kia cười nói: "Những con chim của tiệm này quá thông minh, hôm qua bạn tôi vẫn luôn khoe khoang với tôi, ta ngưỡng mộ chết đi được, hôm nay đặc biệt tới đây, chuẩn bị mua một con."