Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

“Mẹ.”

Trần Trứ gọi một tiếng mơ hồ và cúi đầu bước vào nhà.

Phòng khách vẫn như trong ký ức, không những đồ đạc không thay đổi, mà ngay cả mùi khói dầu thoang thoảng từ căn bếp cũng vẫn quen thuộc như vậy.

“Uống ly sữa trước đi.”

Mao Hiểu Cầm lấy bánh mì sữa mới hấp nóng ra. Mỗi ngày, bà ấy đều tính toán thời gian, luôn chuẩn bị xong trước khi Trần Trứ tan học tiết tự học vào buổi tối.

Các nam sinh lớp 12 đang ở độ tuổi cơ thể phát triển, thường sử dụng trí óc quá nhiều khi học bài. Trần Trứ đã quen với việc ăn chút gì đó sau khi tan lớp tự học, nếu không anh sẽ cảm thấy đói vào giữa đêm.

Trần Trứ nhìn mẹ bưng ly sữa đi ra, vô thức đứng dậy đưa tay nhận lấy.

“Gấp cái gì!”

Mao Hiểu Cầm nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay của anh: “Còn nóng, đợi nguội rồi hãy uống.”

“Vâng.”

Trần Trứ xoa xoa cái mũi, khóe mắt có chút chua xót.

Lời quở trách của mẹ, dòng sữa thơm ấm áp, căn phòng khách quen thuộc... tất cả những thứ này giống như ngôi sao trong ký ức, sức hút cực lớn của nó đã kéo Trần Trứ của năm 2024 quay trở lại năm 2007.

Vô thức, Trần Trứ cảm thấy trong lòng có một dòng nước ấm, từ từ xoa dịu cảm giác bất an và lo lắng sau khi trọng sinh. Vào khoảnh khắc khi anh uống sữa, anh dường như đã hoàn toàn đắm mình trong cơ thể mười bảy tuổi này.

“Mẹ.”

Trần Trứ nuốt một ngụm bánh mì, tiếng gọi “mẹ” lần thứ hai rõ ràng đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Anh nhìn quanh không thấy bố mình nên hỏi: “Bố con đâu?”

Mao Hiểu Cầm bĩu môi nói: “Chắc lại đi nhậu nữa rồi, mặc kệ ông ấy, cả ngày mất tăm.”

Bố của anh, Trần Bồi Tùng, là phó chủ nhiệm Trung tâm hành chính công. Ông có chức vụ thấp nhưng phải làm rất nhiều việc. Trần Trứ hiểu rất rõ sự bận rộn này, vì anh cũng ở trong trạng thái đó khi đi công tác xóa đói giảm nghèo.

Lần đầu gặp lại sau khi trọng sinh, trong lòng Trần Trứ vẫn còn hơi kích động, không biết nên nói cái gì, nên sau khi nghe xong tung tích của bố mình, anh tiếp tục yên lặng uống sữa.

Mao Hiểu Cầm cũng không coi trọng chuyện đó, bà ấy ngồi đối diện mỉm cười nhìn đứa con trai duy nhất của mình.

Bà khá hài lòng với con trai mình, nó học giỏi, cao ráo và không gây rắc rối cho mình kể từ khi còn nhỏ.

Làm gì cũng kiên nhẫn, điều này phù hợp với ý nghĩa ban đầu của cái tên “Trần Trứ”. 

Trần Trứ có nghĩa là bình tĩnh.

Nếu muốn bới lông tìm vết, vậy thì chỉ có thể bảo thằng bé quá hướng nội và thành thật. Đã nhiều năm rồi, bà chưa bao giờ nghe con mình nhắc tới cô gái xinh đẹp nào, cũng chưa bao giờ thấy nó theo đuổi một minh tinh nào, dường như trong thế giới của nó chỉ có hai chữ “học hành”.

Thằng bé chính là kiểu “con nhà người ta”, những năm qua chỉ cần nhắc đến con trai mình, nét mặt của Mao Hiểu Cầm luôn tỏ ra tự hào.

Tuy nhiên, đôi khi Mao Hiểu Cầm cảm thấy phẩm chất “ham học, vâng lời, trung thực” là ưu điểm ở cấp THCS, THPT, nhưng khi vào đại học và ra ngoài xã hội, vẫn cần nhiều sự hỗ trợ phẩm chất toàn diện hơn nữa.

“Trần Trứ.”

Mao Hiểu Cầm xé một miếng bánh mì nhỏ đặt trước mặt Trần Trứ, sau đó thản nhiên nói: “Sau khi con trúng tuyển vào đại học, mẹ muốn cho con một lời khuyên. Con nên đến hội sinh viên để rèn luyện, thành tích học tập tốt chỉ là một khía cạnh, còn người tài cần phát triển nhiều khía cạnh hơn nữa.”

Trần Trứ hơi sửng sốt, mặc dù anh cũng có kế hoạch này, nhưng với tư cách là phó trưởng phòng, việc gia nhập hội sinh viên cũng không thể gọi là “rèn luyện”.

Dùng từ “chỉ đạo” có phải chuẩn hơn không?

Mao Hiểu Cầm nhìn vẻ mặt con trai, bà tưởng thằng bé đang cự tuyệt, nên mỉm cười nói: “Lần đầu tiên mẹ và bố con gặp nhau, ông ấy luôn lắp bắp khi phát biểu trong cuộc họp. Hiện tại, ông ấy có thể nói chuyện suốt ba tiếng đồng hồ mà không vấp. Mẹ cảm thấy việc tham gia vào hội sinh viên có thể rèn luyện được nhiều thứ.” 

“Nói chuyện không cần nhìn bản thảo suốt ba tiếng đồng hồ?”

Trong lòng Trần Trứ nghĩ anh cũng có thể làm được. Chẳng qua lý luận chú trọng hoàn chỉnh, phát ngôn chú trọng phép lặp. Chỉ cần nắm vững công thức dùng từ này, phát biểu sẽ hoàn toàn trôi chảy mà không cần phải nhìn bản thảo.

Tuy nhiên, anh không muốn tranh cãi với mẹ nên gật đầu nói: “Đến lúc nói rồi nói sau mẹ ạ.”

Sau khi uống sữa, anh quay trở lại phòng ngủ. Thứ đập vào mắt anh là một chiếc bàn có lớp sơn hơi bong tróc, trên mặt bàn có miếng dán Super Saiyan 2 của Son Goku trong “Dragon Ball”.

Trần Trứ nhìn qua chỗ này, sờ chỗ kia, mỗi ngóc ngách trong phòng ngủ đều chứa đựng quỹ đạo trưởng thành của bản thân anh. Chiếc đèn bàn nhỏ muốn liệt công tắc đã chứng kiến rất nhiều lần bóng người đang viết lách điên cuồng vào đêm khuya.

“Phải rồi!”

Trần Trứ đột nhiên nghĩ tới điều gì, sau đó cúi người lấy cuốn nhật ký giấu trong ngăn kéo ra.