Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Hoắc Bá Nho giờ phút này đánh giá đối với Tần Nghị là, không đủ khéo đưa đẩy, có chút bộc lộ sắc bén, cho dù sau lưng cậu có người, làm người làm việc cũng không nên kiêu ngạo như thế mới phải, làm người để lại một đường, ngày sau còn dễ gặp lại.

Nhưng Hoắc Bá Nho không biết, sau lưng Tần Nghị căn bản không có ai, hắn căn bản chưa từng cân nhắc ngày sau có gì để gặp lại Trần Minh!

Tần Nghị sống lại một kiếp chẳng lẽ không biết đạo lí đối nhân xử thế? Không biết khéo đưa đẩy? Không biết hạ thấp?

Đối với kẻ địch, căn bản không cần làm người để lại một đường, anh càng khúm núm, hắn càng chà đạp anh đến cùng!

Cuối cùng hắn chẳng những sẽ không nương tay đối với anh, còn có thể cười nhạo anh là phế vật, ngay cả phản kháng cũng không dám phản kháng!

Ngay lúc này.

Một đồng nghiệp vội vàng đi vào: “Bí thư, bên ngoài có mấy người tự xưng là đến từ thành phố, điểm danh muốn gặp ngài cùng trấn trưởng Trần.”

“Cái gì, người thành phố tới?” Khi Hoắc Bá Nho nghe được câu này, sắc mặt hơi thay đổi.

Người thành phố tới? Ban ngành nào?

Hắn sao chưa thu được tin tức!

Chẳng lẽ là âm thầm tới?

“Đi, theo tôi ra ngoài nghênh đón!” Hoắc Bá Nho bước nhanh đi ra ngoài, đồng nghiệp kia cũng đi theo ra ngoài, mà Tần Nghị cũng không biểu lộ gì cả theo ở phía sau.

Trụ sở trấn.

Trong sân.

Tống Kiệt cùng hai vị đồng nghiệp của mình đang đứng ở bên cạnh xe, thấp giọng tán gẫu.

“Tiểu Lưu, cậu vừa rồi không mời mấy vị lãnh đạo vào phòng họp bên kia?” Hoắc Bá Nho nhìn thấy ba người tới từ thành phố kia cứ như vậy đứng ở trong sân, mặt hắn tối sầm.

Quả thực là không có lễ nghĩa! Để người ta đồng chí tới từ thành phố đứng ở chỗ này chờ suông!

Vị đồng nghiệp Tiểu Lưu này vẻ mặt ấm ức nói: “Bí thư, vừa rồi tôi đã mời, nhưng bọn họ nói không đi vào, nói, nói chỉ là chuyện nói mấy câu.”

“Nói mấy câu?” Sắc mặt Hoắc Bá Nho cổ quái.

Nhưng vẫn bước nhanh đi qua.

“Chào các anh, tôi là Hoắc Bá Nho bí thư trấn Thanh Giang, không biết ba vị là?” Hoắc Bá Nho nhiệt tình vươn hai tay.

“Chào anh bí thư Hoắc, tôi là thư ký Tống Kiệt của bí thư ủy ban kỷ luật thành phố, hai vị này là đồng nghiệp của tôi.” Tống Kiệt cười bắt tay với đối phương.

Lời này vừa ra, trong lòng Hoắc Bá Nho giật thót một cái!

Thư ký của bí thư ủy ban kỷ luật thành phố!

Ủy ban kỷ luật?

Bọn họ tới nơi này làm cái gì?

Ủy ban kỷ luật đến đây, như vậy khẳng định là trấn Thanh Giang có người xui xẻo rồi.

Nhưng cho dù là trên trấn có người xui xẻo, cũng nên là người của ủy ban kỷ luật huyện bên kia tới mới phải.

Thế mà ngay cả ủy ban kỷ luật thành phố cũng đã kinh động.

Không chỉ Hoắc Bá Nho, ngay cả đồng nghiệp khác của trấn Thanh Giang nghe đến đó, trong lòng mỗi người cũng khẩn trương lại tò mò hẳn lên.

Ủy ban kỷ luật đến, mặc kệ là người trong huyện hay thành phố, chắc chắn không có chuyện tốt gì.

“Chẳng lẽ là đến điều tra mình?” Trong lòng Hoắc Bá Nho nhất thời khẩn trương hẳn lên, nói giỡn à, ủy ban kỷ luật chính là Cẩm Y vệ thời cổ đại, ai không sợ?

Nhưng hắn tự nhận là cả quá trình đều cẩn trọng, chưa phạm phải sai lầm chính trị nào.

“Thì ra là thư ký Tống, không biết các anh đến trấn Thanh Giang là có chuyện gì sao?” Hoắc Bá Nho theo bản năng hỏi.

Có thể khiến một vị thư ký của bí thư ủy ban kỷ luật thành phố tự mình ra mặt, nghĩ hẳn không phải việc nhỏ gì, mà là việc lớn!

Tống Kiệt nhìn Hoắc Bá Nho một cái, cười cười nói: “Đợi lát nữa anh sẽ biết.”

Lời ba phải cái nào cũng được này, khiến trong lòng Hoắc Bá Nho rất khó chịu!

Sợ nhất chính là loại ba phải cái nào cũng được này.

Ngay lúc này, Trần Minh cũng đi ra.

“Tôi là Trần Minh trưởng trấn của trấn Thanh Giang, ba vị là?” Trần Minh cũng nghe nói có người thành phố tới, hắn cũng không dám tự đại, cuống quít tới đây.

“Tôi là thư ký của bí thư ủy ban kỷ luật thành phố, Tống Kiệt, anh chính là Trần Minh nhỉ?” Tống Kiệt nhìn thấy Trần Minh vị chánh chủ này, lộ ra nụ cười bí hiểm.

“Thư ký của bí thư ủy ban kỷ luật thành phố?”

Ủy ban kỷ luật!

Còn là người thành phố!

Trong lòng Trần Minh nhất thời có chút chột dạ, chẳng qua trên mặt vẫn như cũ giả bộ rất bình tĩnh.

“Là tôi, không biết...”

Trần Minh còn chưa nói xong đã bị Tống Kiệt ngắt lời: “Trần Minh, có người tố cáo anh, bây giờ anh theo chúng tôi đi thành phố một chuyến đi!”

“Giao ra điện thoại di động của anh trước!”

“A? Cái này...” Phen này Trần Minh khẽ biến sắc, trong lòng đã nhấc lên sóng triều ngập trời!

Vừa tới đã bắt người!

Không đơn giản là Trần Minh ngây người, người còn lại cũng đều kinh ngạc không thôi.

“Thì ra là bắt Trần Minh!” Trong lòng Hoắc Bá Nho hung hăng thở phào.

“Tôi, tôi đã phạm chuyện gì? Tôi vẫn luôn rất an phận, trong đó có phải có gì hiểu lầm hay không.” Trần Minh vội vàng giải thích.

“Ha ha, trấn trưởng Trần, anh là an phận hay không tôi không biết, đến lúc đó anh đến thành phố rồi, lại giải thích với bí thư ủy ban kỷ luật của chúng tôi đi.” Tống Kiệt mỉm cười.