Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Nếu hung thủ là vài người, Tần Nghị cũng không dám một mình tới đó, phải dùng biện pháp khác.

“Tốt, tôi bây giờ có việc bận, đến lúc đó tôi sẽ phái tài xế tới đón cậu đi khách sạn.”

“Vâng.”

Nhoáng một cái, đã tới hơn năm giờ chiều.

Tần Nghị nhàm chán ở trong khách sạn nhận được một cuộc gọi số lạ.

“Là Tần tiên sinh sao? Tôi là Tiểu Tôn lái xe của huyện trưởng, anh bây giờ ở khách sạn không?” Trong điện thoại truyền ra tiếng của tài xế Tiểu Tôn kia tối hôm qua.

“Có.”

“Làm phiền Tần tiên sinh có thể xuống lầu không? Tôi đón anh đi khách sạn, xe đỗ ngay tại cửa khách sạn.”

“Được!”

Xuống khách sạn, ngay tại cửa thấy được một chiếc Passat*.

* Volkswagen Passat

Lên xe, đến thẳng khách sạn lớn Bảo Doanh tương đối nổi tiếng của bản địa.

Trong phòng riêng, Tần Nghị một lần nữa gặp được Lý Kinh Quốc cùng Liễu Tư Tư, mặt khác còn có một thanh niên nhìn qua 27-28 tuổi, bộ dáng rất giống với Lý Kinh Quốc.

Một người đàn ông trung niên cuối cùng nhìn qua ngoài bốn mươi tuổi, nhìn tương đối có khí phái, cũng có sáu bảy phần tương tự với Lý Kinh Quốc!

“Huyện trưởng Lý, Liễu tiểu thư.” Tần Nghị vừa vào cửa, chủ động chào hỏi.

“Tiểu Tần, đến đến đến, ngồi ở đây.” Lý Kinh Quốc nhiệt tình chào hỏi đối với Tần Nghị, bảo hắn ngồi ở bên cạnh mình.

“Cảm ơn.”

“Tần đại ca, thương thế của anh ổn hơn chưa?” Liễu Tư Tư quan tâm hỏi.

“Bị thương ngoài da, tối hôm qua bôi chút thuốc sát trùng liền không có gì đáng ngại.” Tần Nghị mỉm cười đáp lại.

“Chú hai (nhị đệ), Văn Hoa, đây là Tiểu Tần, Tần Nghị tôi nói với hai người, cậu ấy chính là ân nhân cứu mạng của Tư Tư nhà chúng ta!” Lý Kinh Quốc giới thiệu cho hai người khác.

“Nói như vậy, Tần Nghị, một lần này thật sự may mà có cậu, bằng không chúng tôi thật không biết về sau phải ăn nói như thế nào với cha mẹ Tư Tư!” Lý Kinh Hoành vẻ mặt cảm khái nói. Cô cháu gái Liễu Tư Tư này của mình không đơn giản, cha là lãnh đạo lớn của tỉnh lị, nếu thật sự gặp chuyện, bọn họ cho dù là cậu của Liễu Tư Tư, cũng không biết nên đối mặt như thế nào.

“Đúng rồi Tần Nghị, tôi giới thiệu cho cậu một phen, cậu ấy là em trai thứ hai của tôi, tên Lý Kinh Hoành, trước mắt đang làm chút việc làm ăn phương diện công trình, đây là con tôi, tên Lý Văn Hoa, trước mắt làm việc ở ủy ban trấn Bình An bên kia.”

Tần Nghị nghe giới thiệu, trong lòng cảm khái, hổ phụ không có khuyển tử nha, vị Lý Văn Hoa này, bây giờ hẳn là bí thư của trấn Bình An!

“A đúng rồi, đêm qua vội vàng, quên hỏi Tiểu Tần cậu bây giờ làm việc ở nơi nào?” Lý Kinh Quốc hỏi.

“Cháu* bây giờ đang đi làm ở ủy ban trấn Thanh Giang bên kia.” Tần Nghị thành thành thật thật nói.

* vì con trai của Lý Kinh Quốc còn lớn tuổi hơn Tần Nghị nên sẽ thay đổi cách xưng hô từ bây giờ

“Ồ! Không tệ! Bây giờ làm chức vụ gì rồi?” Lý Kinh Quốc lại hỏi.

“Trước mắt không có chức gì, chỉ là chủ nhiệm nhỏ văn phòng thôn trấn.” Tần Nghị không kiêu không nịnh nói.

“Ừm, không tệ, cố gắng, cháu đã rất không tệ rồi.”

Hai bên giới thiệu xong, coi như là dần trở nên quen thuộc.

Ngay tại lúc trò chuyện, đồ ăn cũng đã đưa lên.

Lý Kinh Hoành cũng lấy ra hai chai rượu ngũ lương: “Tiểu Tần, cháu biết uống rượu chứ?”

“Cậu hai, Tần đại ca tối qua còn phải đi bệnh viện đó.” Liễu Tư Tư khẽ nhíu mày ngài.

“Không sao, chỉ là bị thương ngoài da, tôi cũng không uống thuốc, uống rượu là không có vấn đề.” Tần Nghị tỏ vẻ không có vấn đề.

“Được, uống ít chút là được!”

Rượu rất nhanh đã rót xong.

Lý Kinh Hoành giơ chén rượu: “Tiểu Tần, cảm tạ cháu một lần này đã cứu cháu gái chú, một chén này, chú trước cháu kính!”

“Không được, không được, cùng nhau, cùng nhau.” Tần Nghị cũng đứng lên nâng chén.

Tiếp theo, Lý Kinh Quốc, Lý Văn Hoa đều kính Tần Nghị một chén.

Nhìn thấy không khí tương đối rồi, Lý Kinh Quốc đưa mắt ra hiệu cho Lý Kinh Hoành, người sau hiểu ý, lập tức từ trong ví da của mình lấy ra một phong bì, đẩy đến trước mặt Tần Nghị: “Tiểu Tần, một lần này cháu mạo hiểm tính mạng, đã cứu cháu gái chú, chút tâm ý nho nhỏ này, cháu nhận lấy! Coi như cảm tạ!”

Tần Nghị vừa thấy độ dày của phong bì kia, lại nhìn thấy miệng phong bì cũng không dán, bên trong một xấp đỏ tươi.

Nhìn qua ít nhất có gần 20.000!

Ở năm 2010, niên đại rất nhiều người biến tiền lương phổ khoảng 2.000, 20.000 quả thật không ít.

Tần Nghị không chút do dự, trực tiếp đẩy phong bì trở về: “Không được, không được, mẹ cháu thường nói, cứu người một mạng hơn xây tòa tháp bảy tầng, thật ra vừa rồi ông chủ Lý có thể kính cháu một chén rượu, cháu cảm thấy đã xem như cảm tạ!”

Nói giỡn, hắn nếu thật sự cầm tiền, làm sao khiến người khác nợ nhân tình của hắn?

“Ông chủ Lý, cháu kính chú một chén!” Tần Nghị trực tiếp bỏ qua chén rượu nhỏ ba tiền*, trực tiếp cầm lấy máy rót rượu, bên trong nhắm chừng còn có hai lượng rượu, không cho Lý Kinh Hoành cơ hội nói nữa, trực tiếp trút một ngụm!

* đơn vị đo, 10 tiền(chỉ) = 1 lượng

Ừng ực ừng ực~~