Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời

Chương 17. Cố Vãn Thanh Nói: Lục Lập Hành, Hôm Nay Em Rất Vui

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Lưu Phú Nhân nghỉ một hồi lâu, thấy sắc trời cũng không còn sớm nữa. Hắn hít sâu một hơi, quyết định đi tìm Lục Lập Hành và Vương Thiết Trụ.

“Cũng không biết hai đứa nhóc kia thế nào rồi.”

“Ai, không nghĩ tới, tên nhóc Lục gia kia đột nhiên nghĩ thông suốt, nhị lão Lục gia mà biết được chắc chắn sẽ rất vui vẻ.”

“Đáng tiếc, mình không có con…”

Lưu Phú Nhân thở dài một tiếng, đang muốn rời đi thì bỗng nhiên sau lưng hắn truyền đến tiếng “sột soạt”.

Lưu Phú Nhân quay người lại liền nhìn thấy Đại Hoàng, ưu sầu vừa rồi lập tức tan thành mây khói. Lưu Phú Nhân vui vẻ xoa xoa người Đại Hoàng:

“Đại Hoàng, sao tao lại cảm thấy mày béo lên vậy? Ha ha ha?”

“Mày tới tìm tao sao? Hai đứa nhóc kia đâu? Không lại đây với mày sao?”

“Gâu gâu.” Đại Hoàng hưng phấn kêu hai tiếng.

Lưu Phú Nhân lúc này mới nghe thấy giọng nói của Vương Thiết Trụ.

“Chú Lưu, chú Lưu, chúng cháu ở bên này.”

“Đau quá, đau quá, con đường này đúng là khó đi. Anh Lục, anh chắc là mình không đi sai đường đó chứ?”

Lưu Phú Nhân mờ mịt nhíu mày:

“Thiết Trụ, cháu làm sao vậy? Sao lại đau chân?”

“Đến đây nào, để chú nhìn xem có phải là bị thứ gì đâm vào chân rồi hay không?”

Trên núi có rất nhiều dây leo và dây mây, bọn chúng đều rất nhỏ, nếu như không cẩn thận thì rất dễ giẫm phải.

“Cũng không phải, chỉ là, chỉ là…” Vương Thiết Trụ bối rối đi qua:

“Chú Lấy, cháu làm mất giày…”

Lưu Phú Nhân lúc này mới nhìn thấy Vương Thiết Trụ và Lục Lập Hành.

Chỉ thấy Vương Thiết Trụ đứng trên mặt đất với đôi chân trần, trên chân đều là bùn và cát. Mà vẻ mặt của Lục Lập Hành thì chứa đầy sự bất đắc dĩ, phối hợp diễn trò:

“Thiết Trụ, sao cháu lại ngốc như vậy chứ? Ngay cả giày cũng làm mất được.”

Vương Thiết Trụ: “Cháu không phải là vì vừa rồi nhìn thấy một mảng nấm lớn ở bên kia, kích động đi qua đó để hái, kết quả là làm rơi mất giày.”

“Chờ cháu phản ứng lại thì đã không biết giày ở đâu nữa.”

Vương Thiết Trụ ra vẻ ưu sầu nhìn thoáng qua giỏ của mình.

Lưu Phú Nhân trực tiếp nở nụ cười: “Ha ha ha, tiểu tử này đúng là ngốc!”

“Nhưng mà thu hoạch đúng là không tồi, không giống như chú, già rồi không làm được gì.”

Vương Thiết Trụ gãi gãi đầu: “Giờ cháu phải làm sao bây giờ? Giày đã mất, mẹ cháu sẽ mắng cháu mất.”

Lưu Phú Nhân tự hỏi trong chốc lát: “Như vậy đi, cháu làm rơi ở đâu, chúng ta quay lại tìm một chút, trên núi này chỉ có ba người chúng ta, chắc là có thể tìm được!”

“Cũng đúng, cháu làm rơi ở bên kia.”

Vương Thiết Trụ chỉ về phía con đường mà bọn họ vừa mới đi đến.

Lưu Phú Nhân gật gật đầu, nói: “Vậy thì đi thôi, Đại Hoàng, đi nào!”

“Gâu gâu.”

Lưu Phú Nhân dẫn đầu đi ở phía trước, Đại Hoàng theo sát phía sau.

Vương Thiết Trụ nhân lúc hắn không chú ý, quay lại nháy mắt ra hiệu với Lục Lập Hành.

Lục Lập Hành gật gật đầu, cảm thấy chủ ý này đúng là không tệ.

Lưu Phú Nhân vô cùng để bụng chuyện của Vương Thiết Trụ. Hắn vừa đi vừa quan sát xung quanh.

“Ở đây sao, nên tìm cẩn thận một chút!”

“Giày rất nhẹ, chắc là bị lẫn vào trong cây cối gì đó. Thiết Trụ, cháu từng dừng lại ở những chỗ nào?”

“Hả? Cháu đã tìm quanh đống cỏ tranh ven đường rồi, cháu… cháu cũng không chắc lắm.” Vương Thiết Trụ cố ý nói vậy.

“Bụi cỏ sao? Đi, chú Lưu của cháu không có bản lĩnh gì khác nhưng chút chuyện như tìm đồ này thì vẫn làm được.” Lưu Phú Nhân vừa nói vừa quan sát đống cỏ xung quanh.

Một lát sau, hắn nhìn thấy phía trước dường như có cái gì đó.

Hai mắt Lưu Phú Nhân nhíu lại, cất bước đi qua:

“Ồ? Đây… đây là cái gì?”

“Hả? Cái gì vậy chú Lưu, có tìm được giày không?”

Vương Thiết Trụ thấy Lưu Phú Nhân đi về phía chỗ Lục Lập Hành giấu con thỏ thì cố ý hô lên.

“Không, không phải. Đây… là một con thỏ?” Lưu Phú Nhân ngồi xổm xuống, kéo con thỏ ra rồi nói.

“Con thỏ này đúng là mập mạp, sao lại chết ở chỗ này vậy?”

Vương Thiết Trụ bắt đầu diễn kịch:

“Gì? Thỏ? Là thỏ hoang sao?”

“Oa, vận may của chú Lưu đúng là tốt, vậy mà lại nhặt được thỏ!”

“Chúc mừng, chúc mừng, xem ra buổi tối có thịt ngon ăn rồi!”

Lục Lập Hành nhịn cười, yên lặng like cho Vương Thiết Trụ.

Hành động vụng về như này, đúng là làm khó hắn rồi.

Lưu Phú Nhân đang nhìn con thỏ mà ngẩn người.

"Sao miệng con thỏ này lại chảy máu vậy?"

Hắn nghĩ như thế nào cũng không thông, sao chỗ này lại có thỏ được chứ.

"Hả? Chảy máu sao? Nói rõ con thỏ này không phải bị độc chết, có thể ăn, có thể ăn!" Vương Thiết Trụ tiếp tục diễn trò.

Lưu Phú Nhân nhìn hắn với vẻ mặt quái dị. Mắt thấy Vương Thiết Trụ sắp bị lộ, Lục Lập Hành lập tức đi tới:

"Chú Vương, cho cháu xem một chút."

"Ừm, đây." Lưu Phú Nhân đưa con thỏ cho Lục Lập Hành.

Lục Lập Hành cố ý kiểm tra một hồi, bình tĩnh nói:

"Đầu có vết thương, trên người cũng không có gì thay đổi và không có mùi gì lạ, chắc là vừa chết không lâu, không phải bị độc chết, quả thật có thể ăn được! Chú Lưu, cầm đi."

"Cái này…"

Lưu Phú Nhân luôn cảm thấy không đúng chỗ nào đó, nhưng mà không nói ra được.

Hắn nhìn Đại Hoàng rồi lại nhìn Lục Lập Hành, có chút mờ mịt.

"Nếu không, cháu cầm con thỏ này về cho nha đầu Vãn Thanh bồi bổ thân thể đi? Người già như chú cũng không cần bồi bổ."

"Không cần không cần, mấy ngày hôm trước cháu cũng bắt được thỏ, còn chưa có ăn hết!"

"Vậy, Thiết Trụ…"

"Cháu cũng không cần, cháu không thích ăn thỏ!" Vương Thiết Trụ tìm một lý do sứt sẹo.

------

Dịch: MBMH Translate