Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời

Chương 13. Bởi Vì Em Là Vợ Của Anh Mà, Anh Không Đưa Tiền Cho Em Thì Đưa Cho Ai

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

"Cho, cho em?"

"Ừm, cho em." Lục Lập Hành lại đưa tiền về phía trước.

"Tiền của chúng ta, em cầm đi."

"Thế nhưng mà, thế nhưng mà…" Trong đầu Cố Vãn Thanh có chút loạn, căn bản không biết nên nói cái gì.

Kết hôn lâu như vậy, đều là nàng đưa tiền cho Lục Lập Hành, có lúc không đưa tiền sẽ còn bị chửi. Lục Lập Hành thỉnh thoảng có thể kiếm được 2-3 tệ, đều gắt gao trông coi không cho người ta đụng vào, cuối cùng cũng tiêu vào trên người mình.

Từ sau khi cưới, Cố Vãn Thanh thậm chí còn chưa từng thấy tờ tiền mặt 50 tệ lần nào. Nhưng mà hiện tại Lục Lập Hành thế mà trực tiếp đưa tiền cho nàng?

Mấy ngày nay, Cố Vãn Thanh đã nhìn thấy sự cố gắng của Lục Lập Hành. Hắn mỗi ngày đi sớm về tối, hái nấm sau đó cắt rồi phơi khô. Khổ cực như vậy mới kiếm được tiền, cứ như vậy mà đưa cho nàng sao? Không phải giữ lấy để cho mình uống rượu đánh bài sao?

"Tại, tại sao?" Cố Vãn Thanh nghi ngờ nhìn về phía Lục Lập Hành.

Lục Lập Hành không khỏi bật cười. Hắn cầm tay Cố Vãn Thanh, trực tiếp nhét tiền vào trong tay nàng:

"Bởi vì em là vợ anh, tiền của anh không đưa cho em thì đưa cho ai?"

Lục Lập Hành vừa dứt lời, mọi người đều bật cười.

Hoàng Cường và Vương Cường vừa đóng gói nấm vừa cười to:

"Ha ha ha, tiểu tử này đúng thật là!"

"Lục Lập Hành, cậu không biết mắc cỡ à, nhiều người như vậy đang ở đây!"

Vương Thiết Trụ cũng không biết tại sao lại cảm thấy một tia khó chịu. Hắn nhìn Lục Lập Hành với vẻ mặt quái dị. Chẳng lẽ, người mình quen biết trước đó không phải Lục Lập Hành?

Bị mọi người cười như thế, Cố Vãn Thanh lập tức cảm thấy xấu hổ. Nàng quay đầu chạy vào nhà:

“Vậy em, em đi xem Thiên Thiên, Thiên Thiên hình như dậy rồi…"

Lục Thiên Thiên ngủ trưa còn chưa có dậy.

Lục Lập Hành bất đắc dĩ lắc đầu.

Hoàng Cường lại cười lớn: "Tiểu tử được đó nha, người vợ xinh đẹp như vậy đều bị cậu nói cho ngại ngùng, ha ha ha!"

Vương Cường cũng nói: "Có phúc lớn, có phúc lớn, tôi nói cho cậu biết, cuộc sống gia đình muốn được hạnh phúc thì hai vợ chồng phải đồng tâm hiệp lực, cùng nhau cố gắng! Lục huynh đệ còn trẻ như vậy mà đã hiểu được đạo lý này, không tệ!"

Lục Lập Hành cũng cười.

Sau khi thu thập xong, Hoàng Cường và Vương Cường cũng chuẩn bị rời đi.

Trước khi đi, Vương Cường vỗ vỗ bả vai Lục Lập Hành:

"Lục huynh đệ, tôi tên là Vương Cường. Tôi sống ở đường Trường Tân trên thị trấn, có chuyện gì cần giúp đỡ có thể tới tìm tôi."

Ấn tượng của Vương Cường đối với Lục Lập Hành rất tốt. Hơn nữa, hắn còn có một loại ảo giác, tương lai của Lục Lập Hành nhất định sẽ không chỉ sống trong ngọn núi nhỏ hẹp này.

"Được!" Lục Lập Hành gật gật đầu.

Vương Cường lại nhìn Đại Hoàng bên cạnh:

"Lục huynh đệ, có câu này không biết có nên nói hay không."

"Anh cứ nói đi."

"Ừm, tôi nghe nói vợ cậu mang thai? Chó này không thích hợp ở cùng một chỗ với phụ nữ có thai, sẽ không tốt cho em bé."

Lục Lập Hành đã sớm nghĩ tới chuyện này. Hắn gật đầu:

"Tôi biết, đúng rồi anh Vương, nói đến chuyện này, chỗ của tôi đúng là có chuyện nhỏ cần nhờ anh giúp đỡ hỏi thăm một chút."

"Chuyện gì?"

Lục Lập Hành nhìn về phía Đại Hoàng:

"Đại Hoàng là do vợ tôi nuôi lớn, tựa như là người nhà của chúng tôi. Tôi muốn đưa nó đi, vợ tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý. Nhưng giống như anh nói, đúng là cũng cần phải đề phòng một chút. Anh có biết chỗ nào tiêm vắc xin phòng bệnh cho chó không?"

Lúc này, Đại Hoàng đơn thuần hoàn toàn không biết, Lục Lập Hành muốn tiêm cho nó. Nó chỉ nhìn thấy mình bị Vương Cường và Lục Lập Hành thảo luận. Ở trong nhận thức của nó thì chủ nhân nhất định là đang khen nó.

Sau đó!

Tên này vui sướng lắc lắc đuôi.

Chủ nhân đang khen nó ~~

Hâm mộ không ~~

Ghen tị không ~~

Trong lòng Đại Hoàng vô cùng bành trướng!

Vương Cường nhíu mày: "Như vậy sao, tôi trở về sẽ hỏi giúp cậu một chút."

"Cảm ơn anh Vương!"

"Ha ha, không cần cảm ơn, sau này có vật gì tốt nhớ nghĩ đến anh Vương là được!"

Hai người nói tạm biệt.

Vương Cường và Hoàng Cường lúc này mới rời khỏi.

Lục Lập Hành không nhìn thấy phía sau cánh cửa nhà chính, Cố Vãn Thanh đang dán vào khung cửa, nghe mấy người nói chuyện.

Lúc nghe thấy Lục Lập Hành nói, bởi vì nàng mới giữ Đại Hoàng lại, khóe miệng nàng có chút giương lên, không tự chủ được mà nở nụ cười.

Lưu Phú Nhân và Vương Thiết Trụ còn đứng ở trong sân với vẻ mặt mờ mịt.

Đại Hoàng nhìn hai người một hồi liền đứng lên. Nó đi đến trước mặt hai người, ngẩng đầu ưỡn ngực đi tới đi lui. Nó vừa đi vừa kêu “Gâu, gâu gâu”

Xem đi ~~

Cẩu gia vừa rồi đã bảo các người đừng có ném đồ lung tung~~

Không nghe~~

Giờ thì hay rồi~~

Bất ngờ chưa~~

Đại Hoàng thỉnh thoảng còn liếc mắt nhìn hai người một cái, trong mắt tràn đầy sự xem thường.

Nhưng mà hai người Vương Thiết Trụ căn bản không chú ý tới việc bọn họ bị một con chó khinh bỉ. Trong mắt của bọn hắn chỉ có Lục Lập Hành.

"Lục, Lục Lập Hành." Vương Thiết Trụ lên tiếng trước.

"Ừm? Sao thế?"

"Chuyện là, chuyện là… hai ông chủ kia có thu mua nấm gan bò nữa không?"

Thời gian hai ngày kiếm mười mấy tệ. Một tháng chính là ngàn tệ đó. Con số kia tương đương với thu nhập một năm của bọn họ.

Quá thơm.

Lưu Phú Nhân lớn tuổi, có chút xấu hổ. Thế nhưng, nếu như quả thật có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, mình sẽ có thể ăn được gạo.

Hắn cũng xúm lại: "Tiểu Hành, hôm nay đều là lỗi của chú, chú không biết mới…"

"Không có việc gì, chú Lưu!" Lục Lập Hành khoát tay áo.

Nhìn thái độ hai người, hắn cũng biết là hai người đã biết sai.

Hơn nữa, Lưu Phú Nhân hoàn toàn là vì lòng tốt, sợ hắn lầm đường lạc lỗi, còn sợ Cố Vãn Thanh ăn phải nên để lại nấm của mình. Hắn sao có thể trách người như này được chứ?

Còn về Vương Thiết Trụ, Lục Lập Hành chuyển đến đây đã làm hàng xóm với hắn nửa năm. Hắn đúng là đã làm sai rất nhiều chuyện, đối phương có thành kiến với hắn là chuyện rất bình thường. Nhưng Vương đại nương lại giúp Vãn Thanh không ít. Lục Lập Hành cũng chưa từng tính toán với bọn họ.

"Cháu cũng không biết chuyện này, phải xem bọn họ sau đó nói thế nào, nhưng mà cháu cảm thấy bọn họ có thể sẽ tiếp tục thu mua nhiều hơn."

"Chúng ta trước tiên cứ đi lên núi hái một chút, thực ra thì, cho dù bọn họ không cần nữa, chúng ta cũng có thể giữ lấy tự mình ăn không phải sao?"

"Hương vị của nấm gan bò này không khác thịt là bao, dinh dưỡng cũng không kém, chỉ cần không phải là cây có độc thì đều sẽ có chỗ tốt đối với thân thể con người."

Nghe Lục Lập Hành kiểu nói này, hai người liên tục gật đầu:

"Đúng đúng, làm gì cũng không lỗ, vậy chúng ta đi lên núi đi!"

"Ừm, được, thế nhưng chú Lưu, chú có thể phân rõ cây nào có độc và cây nào không có độc không?"

"Chú…" Lưu Phú Nhân không nói.

Hắn vốn dĩ cảm thấy bản thân mình có thể phân rõ. Nhưng sau khi trải qua chuyện này, hắn bắt đầu cảm thấy hoài nghi chính mình.

Hai người nhìn về phía Lục Lập Hành.

Lục Lập Hành cười nói: "Không có chuyện gì, lát nữa cháu cũng đi, cháu dạy cho hai người."

"Quá tốt rồi, vậy tôi trở về lấy rổ, anh Lục, anh chờ một lát."

Xưng hô của Vương Thiết Trụ đối với Lục Lập Hành trực tiếp biến thành anh Lục.

"Ừm, đi đi."

Lưu Phú Nhân thì ở trong sân chờ hắn.

Lục Lập Hành thu dọn sân nhà lại một chút. Vào lúc hắn muốn trở về phòng, bỗng nhiên…

"Chúc mừng kí chủ, nhận được cẩm nang khí vận X 1."

Lại được một cẩm nang khí vận?

Điều này chẳng phải nói rõ, mình có thể lên núi bắt thỏ hay sao?

Trong hai ngày này, Hoàng Cường chắc là sẽ không nhận nấm gan bò nữa, cần chờ tin tức bên phía Vương Cường. Hắn hình như cũng không nghĩ ra được còn có thứ gì có thể kiếm thêm thu nhập. Vậy thì đi bắt mấy con thỏ cũng tốt.

“Đại Hoàng, lát nữa lên núi bắt thỏ!”

Đại Hoàng còn đang khinh bỉ Lưu Phú Nhân nghe vậy thì lập tức hưng phấn vẫy đuôi:

“Gâu!”

Lại tới sở trường của cẩu gia đây rồi ~~

“Bắt thỏ?”

Vẻ mặt của Lưu Phú Nhân có chút mơ hồ.

Lục Lập Hành nói: “Đúng vậy, Đại Hoàng biết bắt thỏ hoang, cháu muốn bắt vài con cho Vãn Thanh bồi bổ thân thể. Chú Lưu chờ một chút, cháu đi nói lại với Vãn Thanh một tiếng đã.”

Lục Lập Hành giao hết công lao lại cho Đại Hoàng, nếu không, căn bản không thể giải thích được chuyện tại sao con thỏ lại lao vào người mình.

“Được, được, được.”

Lưu Phú Nhân nhìn bóng dáng Lục Lập Hành rời đi, trong lòng yên lặng cảm khái” Tiểu tử này hình như cũng không tệ lắm! Lúc trước sao mình lại không phát hiện ra chứ.

Lục Lập Hành đi vào nhà, phát hiện Cố Vãn Thanh còn đang cầm 50 tệ kia mà ngẩn người.

Nghe thấy có người đi vào, nàng theo bản năng cất tiền vào. Nhưng trông thấy là Lục Lập Hành, lại nghĩ tới lời nói vừa rồi của Lục Lập Hành, nàng lại hốt hoảng đem ra:

"Em không, em không nên… Anh vẫn nên cầm lấy số tiền này đi!"

Đưa tiền cho nàng, nàng luôn cảm thấy lòng bất an.

“Anh nghĩ xem muốn mua cái gì thì đi mua một ít đi."

“Ha ha.”

Lục Lập Hành tiến lên, bắt được tay của nàng, vào lúc nàng ngây người lại nhét tiền vào trong tay nàng:

“Em cứ giữ số tiền này đi, sau này chúng ta còn phải xây một căn nhà lớn nữa.”

“Anh sẽ lại đi kiếm tiền để tiêu dùng hàng ngày, thuốc của em cũng đã có rồi, mấy ngày nay tạm thời không cần mua.”

“Chờ đường được khai thông, anh sẽ đưa em lên thị trấn khám thai.”

“Khám thai sao?”

Cố Vãn Thanh lại ngây ngẩn cả người…

------

Dịch: MBMH Translate