Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

[4] Trạm Thu Nhận Tai Ách - Mục Tiêu Mới

***

Nhóm thám tử có trang web riêng của mình, bọn họ sẽ chia sẻ những vụ án kỳ quái mà mình gặp phải ở trên đó.

Phần lớn vụ án đều rất được nhóm thám tử hoan nghênh, bọn họ sẽ tranh nhau cống hiến trí tuệ của mình, góp một phần sức lực để phá giải mê án.

Nhưng có một loại án mà phần lớn thám tử không quá quan tâm cũng không muốn đụng tới, thậm chí nó còn tạo thành quy tắc ngầm trong nghề là ngay cả nhắc cũng không nhắc tới.

Đó chính là vụ án có liên quan tới chuyện siêu nhiên dị thường, loại án này ở trên web được gọi là 'vụ án ẩn', chúng được niêm phong ở tầng chót, không thể nào tùy tiện tìm ra.

Nữ vampire trước đó chính là mục tiêu tương đối dễ ra tay được Ôn Văn sáng lọc, lựa chọn ra từ trong đống vụ án ẩn.

Trong phòng trọ, Ôn Văn không ngừng lăn chuột, ánh mắt lia thật nhanh.

"Ồ, nơi này trông có vẻ rất tuyệt."

...

Mười giờ tối, ánh trăng không có cách nào xuyên thấu qua tầng mây đen trải khắp bầu trời, sương mù dày đặc bao lấy cả tòa thành phố.

Từ bên ngoài nhìn lại, trường cấp hai Lục Nguyên, ký túc xá số hai, phòng ngủ cuối tầng hai lộ ra chút ánh sáng màu vỏ quýt.

Hiện giờ trường học đã tắt đèn, theo lý thì tất cả mọi người đều đã ngủ, hiển nhiên, căn phòng ngủ này không nên sáng đèn.

Trong phòng ngủ, ba học sinh ngồi tụ lại một chỗ đánh bài, ngọn nến được đặt ở giữa ba người.

"Ha ha, bom! Tui thắng!" Một cậu học sinh hơi mập mạp siết nắm tay, la to.

Học sinh đen gầy ở bên cạnh hoảng sợ, vội vàng bụm miệng cậu học sinh mập kia lại.

"Phan Đại Bằng, ông nhỏ giọng đi! Ông muốn la làng cho ông già kia tới hả?"

Nghe thấy ông già, Phan Đại Bằng mập mạp vội vàng ngậm miệng, trong mắt bọn họ thì người quản lý ký túc xá là người rất đáng sợ, ông ta vẫn luôn xuất quỷ nhập thần, còn rất hung ác, làm việc chưa bao giờ nể mặt ai.

Sau đó, ba cậu học sinh cố gắng hạ thấp âm thanh, tiếp tục đánh bài, mặc dù bọn họ rất sợ ông quản lý nhưng đánh bài thì vẫn tiếp tục chơi, bọn chúng chỉ mới mười ba mười bốn tuổi, đang ở độ tuổi thích chơi đùa.

Một khi chơi vui, chúng liền quên mất thần gian, rất nhanh đã tới mười hai giờ đêm, vận may của chúng khá tốt nên đến tận bây giờ vẫn chưa bị quản lý phát hiện.

"Thôi đủ rồi, không chơi nữa, sáng mai còn phải dậy sớm đi học." Lý Tiểu Lượng đen gầy ngáp một cái rồi đứng dậy muốn đi vệ sinh.

Vừa kéo cửa ra, cậu bé liền nhìn thấy một ông già mặt đầy nếp nhăn, sắc mặt tái xanh đứng ở cửa, con mắt nhìn mình chằm chằm, cơn buồn tiểu cũng bị hoảng sợ thổi bay mất.

Ông già này chính là quản lý tòa ký túc xá này!

Lý Tiểu Lượng cười cười xấu hổ, sau đó đóng cửa phòng ký túc xá lại, làm cậu ta kinh ngạc là ông quản lý cũng không ngăn cản, thậm chí ngay cả chớp mắt cũng không chớp cái nào!

Lý Tiểu Lượng quay trở về, trên mặt lộ ra biểu tình kỳ quái, muốn nói cho đám bạn nghe tình huống bên ngoài.

Chỉ là Lý Tiểu Lượng phát hiện đám bạn đang dùng biểu tình kinh hoảng nhìn mình.

"Ủa, sao mấy ông biết ông quản lý ở bên ngoài vậy?" Lý Tiểu Lượng kinh ngạc hỏi.

Nhưng rất nhanh, Lý Tiểu Lượng phát hiện đám bạn không phải sợ ông quản lý.

Hai bàn tay màu đen khoác lên vai Lý Tiểu Lượng, một cái đầu người không có con ngươi từ bên người cậu ta thò ra, mặt không biểu cảm nhìn cậu ta!

Thì ra, đám bạn sợ cái này!

Cảm giác lạnh lẽo khác thường và nỗi sợ không thể nào ức chế tập kích vào đầu Lý Tiểu Lượng, so với cái thứ ở sau lưng mình, ông quản gia thật sự rất ôn hòa...

...

"Hắt... xì..."

Trong trạm xe lửa, Ôn Văn đeo túi du lịch nhịn không được hắt hơi một cái, mùi trong không khí quá hỗn tạp, trong khoảng thời gian ngắn anh có chút chịu không nổi.

Sau khi có năng lực căn bản của vampire, khứu giác của anh được tăng mạnh, giống như mũi chó vậy, có thể phân biệt được đủ loại mùi.

Mùi mồ hôi, mùi hôi nách, thậm chí là mùi quần lót bẩn, anh đều ngửi thấy rất rõ ràng.

"Nơi này chính là thành phố Phù Dung Hà, một thành phố lớn có mấy triệu dân số, xem ra mình phải ở lại đây một thời gian."

Là một thành phố lớn, Phù Dung Hà có rất nhiều vụ án dị thường, nhưng những vụ án này bình thường không có người biết, Ôn Văn phải thông qua mạng thám tử nội bộ mới biết Phù Dung Hà là thành phố xảy ra nhiều 'vụ án ẩn' nhất.

Tìm một phòng trọ sạch sẽ, Ôn Văn mở laptop của mình.

Trước đó anh đã giải quyết không ít vụ án khó, lấy được không ít tiền thưởng của cục cảnh sát, vì thế anh không thiếu tiền.

"Để chắc chắn một chút, trước tiên tìm một vụ án đơn giản thử nghiệm, xem xem nào..."

Tìm kiếm một chút, Ôn Văn chọn được một vụ án.

'Đáng sợ! Ba học sinh trung học đánh bài lúc nửa đêm lại xảy ra tai nạn nghiêm trọng, nguyên nhân đơn giản tới bất ngờ!'

"Loại tiêu đề này vừa nhìn đã biết chẳng có chút nội dung... nhưng mình vẫn chịu không nổi mà click vào xem..."

Ôn Văn vừa xỉa xói vừa bắt đầu lướt xem nội dung vụ án này.

"Ồ, ba cậu học sinh trung học này sau đó bị hoảng sợ phải nhập viện, có dấu hiệu tổn thương vì giá rét, tinh thần cũng có chút thất thường, ông cụ quản lý ký túc xá vì đứng ngoài cửa suốt một đêm mà đôi chân gần như bị phế bỏ, cũng đang nằm ở bệnh viện chữa trị..."

Ôn Văn sờ cằm, lẩm nhẩm: "Cái này thoạt nhìn quả thật chính là vụ án siêu nhiên, hơn nữa cũng không phải quá nguy hiểm, người bình thường cũng không chết, với năng lực của mình bây giờ hẳn là không có vấn đề gì."

Tiếp đó, Ôn Văn lại lên mạng tìm kiếm chút tin tức liên quan tới vụ án này nhưng không có gì cả, điều này lại càng xác nhận suy đoán của anh.

Những vụ án siêu nhiên thật sự thì người bình thường không thể nào tìm kiếm tin tức từ mạng truyền thông, những sự kiện kỳ lạ rất hot trên mạng không được che giấu đều là có người cố tình giả thần giả quỷ, căn bản không có chút tác dụng nào với Ôn Văn.

Vụ án này không thể tìm thấy tin tức trên mạng, càng chứng minh nó chính là loại án mà anh cảm thấy hứng thú.

Tiếp theo đó, anh gọi điện thoại cho một người bạn ở cục cảnh sát hỏi một ít tư liệu nội bộ, sau khi xem xong thì đã có quyết định.

"Tuyệt vời, đây chính là 'vụ án ẩn' đầu tiên mà đại thám tử Ôn Văn xử lý... à phải là thứ hai, thôi kệ đi."

...

Giữa trưa hôm sau, chuông cửa nhà Phan Đại Bằng reo vang.

Một người phụ nữ trung niên mặc áo lông cừu mở cửa, thấy người đứng bên ngoài thì có chút sửng sốt.

"Xin hỏi có chuyện gì không?"

"Xin chào bà, tôi là nhân viên kiểm tra của công ty bảo hiểm Nụ Hoa Liên Bang, nghe nói mấy hôm trước con trai bà gặp chuyện kinh hãi trong ký túc xá trường học, tôi tới bàn bạc về chuyện bồi thường bảo hiểm."

Ôn Văn đeo kính gọng đen, mặc vest đen giá rẻ, tay cầm cặp táp lịch sự nói.

[hết chương 4]