Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Hứa Ứng lắc đầu nói: “Không tin.”

“Ta cũng không tin. Sáu lão quỷ này lòng tham không đáy, nào có khí khái của na tổ?”

Triệu Chính mỉm cười nói: “Nếu năm xưa ta có thể bỏ qua thân phận, tâm sự với ngươi, có lẽ đã không có những chuyện về sau.”

Hứa Ứng dừng bước, dò hỏi: “Về sau đã xảy ra chuyện gì?”

Triệu Chính đi thẳng về phía trước, tiếp tục đo đạc Côn Lôn, giọng nói vọng lại: “Quá khứ xa xôi, có ý nghĩa gì với thần tiên bất lão?”

Hứa Ứng bước theo hắn, cười nói: “Ngươi không nói thì ta cũng biết.”

Trí nhớ của y đang từ từ giải phóng, ký ức phủ bụi không ngừng ập tới, không bao lâu sau đã kéo tới ba ngàn năm trước, tới những tháng ngày thiên địa đại biến.

Tầm mắt Hứa Ứng bỗng trở nên mông lung, bất tri bất giác như trở về thành đá Đế Khâu, nhớ lại mọi chuyện về Phượng Tiên Nhi.

Ba ngàn năm trước, bầu trời vặn vẹo, thiên địa xoay tròn, Thiên Nhân Cảm Ứng tạo thành cảnh tượng vặn vẹo quỷ dị.

Một cặp tình nhân thiếu niên gặp nhau trước ngày tận thế, nảy sinh tình cảm với nhau trong Đế Khâu thành.

Ba ngàn năm nay, ba trăm kiếp luân hồi, y và Nguyên Vị Ương mới gặp lại nhau cảm mến nhau lần đầu, cứ như ba ngàn năm tu hành, đổi lấy khoảnh khắc yêu thương ngắn ngủi này. 

Ký ức như đang chậm rãi nổi lên từ đáy nước đục ngầu, dần dần trở nên rõ ràng.

Hứa Ứng nhớ lại kiếp sống mà y ở bên Phượng Tiên Nhi, chỉ có mấy tháng ngắn ngủi nhưng khắc cốt ghi tâm, tới mức khi y nhớ lại chuyện này, trong lòng vẫn dâng lên cảm giác đau thương nặng nề, một lúc lâu sau mới bình phục.

Người yêu đã mất, lời thề non hẹn biển đã quên, một ngày nào đó sẽ trở lại, hiện lên trong lòng.

Như con thuyền.

Trôi nổi trong làn nước.

Hứa Ứng khôi phục bình tĩnh, lặng lẽ không nói một lời, lưu giữ ký ức ngắn ngủi trong kiếp này rồi tiếp tục tiến về phía trước.

Trong trí nhớ của y, ký ức về thiên địa vặn vẹo Thiên Nhân Cảm Ứng không nhiều, dù sao khi đó y chỉ là một “con người bé nhỏ” như con chim sẻ trong đồng ruộng, bay không cao.

Những thứ y thấy được chỉ là trong tầm mắt, những thứ y nghe thấy được, cũng chỉ là lời nói của những con chim sẻ khác như y.

Những ký ức của y chỉ có thể phác họa một góc trong thiên địa đại biến, biết là luyện khí sĩ tu luyện na pháp đã khiến thiên địa biến thành bộ dạng bây giờ.

Hứa Ứng so sánh ký ức mấy đời, rầu rĩ lắc đầu. Trí nhớ của y không thể chắp vá được chân tướng Thiên Nhân Cảm Ứng và đại phong ấn.

Nhưng khoảnh khắc thiên địa đại phong ấn, y nghe thấy âm thanh Thiên đạo quen thuộc, mà trên bầu trời cũng xuất hiện tung tích thần khí Thiên đạo.

“Chẳng lẽ có liên quan tới thế giới Thiên Đạo? Không đúng, chỗ này có gì đó rất kỳ quái!”

Tâm thần Hứa Ứng chấn động, thiên địa đại phong ấn, rất nhiều thánh địa ngã vào vực Thương Ngô, biến mất khỏi thế giới, luyện khí sĩ còn trực tiếp bốc hơi khỏi nhân gian, không rõ tung tích!

Trong vực Thương Ngô, y còn chứng kiến rất nhiều tiên thi, quái nhãn khổng lồ, dường như có liên quan tới Thiên ma, cũng có quan hệ với cõi âm, không giống như có liên hệ gì với thế giới Thiên Đạo!

Như vậy thần khí Thiên đạo và âm thanh Thiên đạo xuất hiện trong trí nhớ của y là sao?

“Hứa huynh, tiên dược bất tử của Ngọc Hư cung sẽ hiện thế.”

Giọng nói của Triệu Chính vang lên từ phía trước, lo lắng nói: “Một trong sáu vị na tổ - Na Lý cũng sắp xuất hiện, tiên dược bất tử trong tay hắn cũng sắp có chủ.”

Hứa Ứng ổn định lại tâm trạng, rảo bước đuổi theo hắn nói: “Triệu huynh không tới tranh đoạt tiên dược bất tử à? Nghe đồn thuốc này là tiên dược Ngọc Hư cung, một trong lục đại Bỉ Ngạn. Na sư chỉ đánh cắp hương thuốc của Ngọc Hư cung là có thể trường sinh, nếu lấy được tiên dược trong cung, không khéo có thể trường sinh đấy!”

Triệu Chính mỉm cười: “Tiên dược bất tử rơi vào tay ai, chỉ cần không phi thăng ngay tại chỗ, tới cuối cùng vẫn là của ta.’

Hắn không hề vội vàng, tiếp tục đo đạc Cửu Long sơn, không nhanh không chậm.

Hứa Ứng thấy hắn đi quá chậm, bèn lên tiếng cáo lỗi, bỏ lại hắn, tiếp tục đi lên trên núi.

Triệu Chính đưa mắt nhìn y bước từng bước một đi xa, đột nhiên cười nói: “Thần tiên bất lão của trẫm, cuối cùng cũng gặp được ngươi lần nữa. Ngươi đi gặp sáu vị na tổ, đúng là thú vị. Năm xưa trẫm đem ngươi ra làm vật tế, hiến tế cho sáu vị na tổ mới khiến bọn họ hiện thân.”

Y không nhịn được cười ha hả: “Năm xưa sáu vị na tổ không thể có được ngươi, nếu lần này nhìn thấy ngươi, bọn họ sẽ có hành động gì? Trẫm mỏi mắt mong chờ.”

Y nhớ tới Hứa Ứng và một số chuyện trong quá khứ.

Năm xưa hắn là con tin của nước Tần ở nước Triệu, sống không sung sướng gì, nhưng cũng may có một người bầu bạn tên là Hứa Ứng, hắn thường xuyên lén lút lẻn ra ngoài, cùng Hứa Ứng trà trộn trong phố xá sầm uất.

Hứa Ứng đó là gã vô lại đầu đường xó chợ ở Triệu quốc, đánh nhau khắp nơi, gây chuyện thị phi, nhưng rất có nghĩa khí, tình cảm với hắn cũng rất tốt. Triệu Chính bị công tử tiểu thư Triệu quốc ức hiếp, Hứa Ứng sẽ giúp hắn đánh lại.

Sau này hai người tách ra, Triệu Chính trở về Tần quốc, chỉ mấy năm sau đã lên làm Tần Vương.

Sau đó hắn thể hiện hùng tài vĩ lược, xâm chiếm lục quốc, càn quét Thần Châu, thống nhất thiên hạ, danh chấn thế gian, uy thế hiển hách. Tuổi tác hắn từ từ cao dần, phát hiện tuổi thọ của luyện khí sĩ, ba ngàn năm nhìn như dài dẵng nhưng vẫn có điểm cuối.

Nhưng bốn mươi bốn ngàn năm qua đã không một ai thành tiên, cho dù là những danh môn chính phái có tiên nhân phù hộ cũng không có pháp môn trường sinh.

Na pháp được lưu truyền trên giang hồ khiến hắn hiếu kỳ, nhưng sau khi tìm hiểu kỹ lưỡng lại thấy là pháp môn máu me cắt rau hẹ, dùng người khác làm đại dược để bản thân kéo dài hơi tàn!

Hắn thân là đại đế, sao có thể dung thứ?

Vì vậy hạ lệnh càn quét khắp Thần Châu, bắt được từng đợt lão chăn rau hẹ, khách câu cá, chôn chôn giết giết. Đương nhiên những kẻ tu luyện na pháp bàng môn tà đạo cũng không thể trốn được, bị bắt lại chôn giết. Điển tịch na pháp cũng bị phóng hỏa thiêu hủy.

Đây chính là sự kiện đốt sách chôn na.

Sau khi làm xong những chuyện này, hắn mang tiếng xấu, thể xác và tinh thần cũng mỏi mệt.

Lúc này lại có người dâng thần tiên bất lão lên, lúc này hắn mới nhận ra là gã vô lại đầu đường xó chợ đã dẫn hắn đi đánh nhau - Hứa Ứng; nhưng Hứa Ứng lại hoàn toàn không biết hắn.

“Sau khi chúng ta chia tay, ngươi đã sống hơn trăm kiếp, tướng mạo của ngươi vẫn như ngàn năm trước, chưa từng thay đổi. Có người nói ngươi là tiên dược trường sinh hình người, bảo trẫm ăn thịt ngươi là có thể trường sinh.”

Triệu Chính hạ giọng nói: “Nếu ăn thịt ngươi có thể trường sinh thật, chắc chắn trẫm sẽ ăn. Nhưng cũng may Từ Phúc tìm được lai lịch các ngươi, nhờ đó trẫm mới biết, hóa ra ngươi còn xa xưa hơn cả trong tưởng tượng của trẫm. Từ Phúc nói ngươi là người từ tiên sơn đi xuống, biết vị trí của ba tòa tiên sơn, biết làm sao tìm được tiên sơn.”

“Ngươi không nhớ được trẫm, đương nhiên cũng không nhớ được tiên sơn ở đâu. Trẫm có cách khiến ngươi nhớ lại. Trẫm thống nhất Thần Châu, trong triều có nhiều kỳ nhân dị sĩ, có đủ loại pháp bảo. Cho dù không được, trẫm cũng có thể mượn bảo vật tiên gia. Trẫm điều động ba ngàn luyện khí sĩ Phi Thăng kỳ, định phá giải nguyên nhân ngươi mất trí nhớ.”