Trạch Nhật Phi Thăng (Dịch FULL 4Xu1C)

Chương 398. Người tiền nhiệm phi thăng 2

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Sắc mặt lão dữ tợn, hung ác nói: “Ta không muốn sống như giòi bọ như bọn chúng! Ta muốn trở thành người trên người, ta muốn thành tiên nhân! Ta muốn Thiên đạo này cũng phải thần phục ta!”

Hắn kế thừa chức trách này, phụ trách vấn đề về thần tiên bất lão.

Còn Bắc Thần Tử và Ngọc Đường là gia nhập sau này.

Hứa Ứng không nhịn được ngắt lời lão nói: “Phù Nghị, Thiên lộ đã đứt, người tiền nhiệm của ngươi làm sao phi thăng?”

“Thiên lộ gì?” Lão già u sầu không hiểu.

Hứa Ứng nói: “Thiên lộ là con đường mà phi thăng giả phải đi qua khi phi thăng. Con đường này do tiên đạo linh căn tạo thành, giữa đó có trạm nghỉ Thiên lộ. Trạm nghỉ đầu tiên chính là Thái Ất Tiểu Huyền Thiên,. Tiên nhân của Chư Thiên Vạn Giới phi thăng tới đây, sử dụng Nguyên Đạo Tinh Tụy, xua tan khí phàm trần trong cơ thể. Nhưng Thiên lộ này đã gãy!”

Lão già u sầu giật mình, cười ha hả nói: “Nói năng linh tinh! Độ kiếp phi thăng sao phải đi qua Thiên lộ? Đương nhiên là trực tiếp phi thăng tới Tiên giới!”

Hứa Ứng lắc đầu nói: “Ngươi quan sát Chu Tề Vân độ kiếp rồi, chắc cũng biết giữa Tiên giới và thế gian còn cách một thế giới Thiên Đạo. Có thể thấy phi thăng không phải chỉ một lần là xong, không phải trực tiếp phi thăng tới Tiên giới. Giữa quãng đường này còn có trạm trung chuyển!”

Lão già u sầu ngơ ngác, cười nói: “Ngươi thì biết gì, ngươi có phi thăng đâu! Ta tận mắt chứng kiến, sao lại là giả được?”

Tuy miệng nói thế nhưng trong lòng lão không còn tự tin như trước.

Hứa Ứng cười nói: “Đương nhiên ta chưa phi thăng, nhưng ta từng đi lên Thiên lộ rồi, chính tòa thành đá đã đưa ta tới Thiên lộ. Trên Thiên lộ ta còn thấy tiên cung, có rất nhiều bảo bối mà tiên nhân phi thăng đi qua nơi đó đã để lại.”

Lão già u sầu cười ha hả, lắc đầu nói: “Chắc chắn không chỉ có con đường phi thăng này, chắc chắn còn con đường khác. Chúng ta làm việc cho cấp trên, chắc chắn cấp trên sẽ thu xếp cửa sau cho chúng ta! Chúng ta khác với đám người khổ sợ độ kiếp phi thăng đó!”

Hứa Ứng nửa tin nửa ngờ, gọi Ngoan Thất nói: “Thất gia, ngươi và ngài chuông chuẩn bị một chút, chúng ta cùng tới Nga Mi Kim Đỉnh.”

Y quay đầu lại, nói với lão già u sầu: “Phù Nghị, người tiền nhiệm của ngươi đã phi thăng, thế thì địa điểm phi thăng của hắn vẫn còn. Chúng ta tới xem địa điểm phi thăng của hắn.”

Lão già u sầu cũng chỉ hận không thể lập tức bay về Nga Mi, nghe vậy gật đầu liên tục.

Hứa Ứng gọi Trúc Thiền Thiền nói: “Thiền Thiền, có muốn tới Nga Mi Kim Đỉnh không?”

Trúc Thiền Thiền đờ đẫn quay đầu lại, nói với y: “A ưm a ưm.”

Phía sau thiếu nữ cọng cỏ màu tím đang lắc lư.

Hứa Ứng bất đắc dĩ: “Tùy ngươi vậy, đừng có làm hỏng người ta.”

“A ưm a ưm.”

Hứa Ứng xách lão già u sầu, nhảy lên Ngoan Thất đã hiện ra chân thân. Con rắn lớn đã dài tới ba trăm trượng nhưng vẫn là thiếu niên, chưa trưởng thành, tỏa ra khí tức cường hãn của hồng hoang cự thú.

Khí tức này đánh thức Kim Bất Di khỏi giấc ngủ, lau nước bọt trên khóe miệng.

Ngoan Thất sợ nó để mắt tới, cuống quít phát động kiếm khí, thân hình từ từ bay lên không, kiếm khí bọc quanh người, xé gió bay đi.

Tuy hắn đã thức tỉnh huyết mạch hồng hoang cự thú nhưng vẫn là một luyện khí sĩ yêu tộc kiêm hùng binh, khí huyết trên người hùng hồn tuyệt luân, đã có thể sánh vai với cự thú trưởng thành.

Hắn cực kỳ xuất sắc, chẳng qua thực lực của quả chuông, Kim Bất Di, và tiên thảo màu tím quá mạnh, hạ thấp hắn xuống.

Ngoan Thất phi thăng một lúc lâu, cuối cùng cũng đi tới Nga Mi sau khi thiên địa giải phong. Chỉ thấy ngọn núi ở đây so với Cửu Nghi sơn thì chỉ hơn chứ  không kém, khắp nơi đều là dãy núi trùng điệp bao la hùng vĩ, thậm chí trên một số ngọn núi còn có hào quang phi thăng rủ xuống!

Khác với những động thiên phúc địa khác, địa điểm phi thăng ở nơi này trần trụi ở bên ngoài!

Mỗi địa điểm có hào quang phi thăng đều là một Kim Đỉnh, có cung điện vàng son lộng lẫy, trong thời hưng thịnh, từng có vô số luyện khí sĩ tu hành ở đây!

Thậm chí tới bây giờ Hứa Ứng còn thấy trong dãy núi có bóng dáng luyện khí sĩ bay qua, hiển nhiên tới thời nay vẫn có không ít luyện khí sĩ ẩn cư tại nơi này.

Lão già u sầu hết nhìn đông tới nhìn tây, tìm kiếm một hồi rồi chỉ tay vào một tòa Kim Đỉnh trong đó; “Người tiền nhiệm của ta phi thăng ở chỗ đó!”

Ngoan Thất bay tới, hạ xuống Kim Đỉnh trên dãy núi đó.

Nơi này có cung điện hùng vĩ tráng lệ, trong cung điện có một số luyện khí sĩ trẻ tuổi,t hấy con rắn khổng lồ hạ xuống nên lao nhao chạy tới quan sát.

Có người nhận ra Hứa Ứng, vui vẻ kêu lên: “Là Hứa công tử, là thần tiên bất lão!”

Hứa Ứng nhìn lại, chắc là môn sinh của Từ Phúc, nhưng không nhớ tên.

Lão già u sầu nhanh chóng bước tới bên dưới hào quang phi thăng trển Kim Đỉnh, nói: “Người tiền nhiệm của ta phi thăng ở đây! Hứa Ứng, hắn phi thăng lên Tiên giới ở chính chỗ này!”

Hứa Ứng ngẩng đầu nhìn lên, ý nhĩ nổi lên, hào quang tỏa ra bốn phía trên không trung ung, bộp bộp bộp, vô số con mắt lớn lớn nhỏ nhỏ mở ra, quan sát hào quang phi thăng này từ mọi góc độ.

Những con mắt này chính là Thiên Chi Nhãn. Thiên Số dùng loại thần thông Thiên đạo này quan sát sơ hở trong Chiến Thần Bát Pháp của Hứa Ứng.

Hứa Ứng nhìn ngắm một lúc lâu, đột nhiên phát động Nguyên Đạo Chư Thiên cảm ứng, vô số thần thức cường đại xâm nhập vào hào quang, chui sâu vào hư không nơi hào quang phát ra.

“Ầm ầm!”

Trên bầu trời đột nhiên nổi sấm sét, tia sét rung chuyển, số lượng càng lúc càng nhiều, bổ ầm ầm xung quanh bọn họ.

Hứa Ứng phát động Nguyên Đạo Chư Thiên cảm ứng tơi scwh, thầm nghĩ: “Nếu Vị Ương ở đây, liên thủ với cô ấy, chắc ta không cần cố gắng hêt sức như vậy. Đúng rồi, không biết trong thành có son phán mới...’

Y vừa nghĩ tới đây, đột nhiên bầu trời chấn động ầm ầm, một vực sâu khổng lồ bị cảm ứng thần thức của y kéo từ trong hư không ra!

Vực sâu đó liên miên trong thiên địa, bồng bềnh trên bầu trời, thâm thúy không gì sánhd uodwjc!

Ngọn núi trong dãy Nga Mi quá cao, vực sâu như bị giam trên đỉnh đầu của bọn họ, tạo ra cảm giác áp lực cực lớn!

“Đừng có qua đây!” Trong vực sâu có máu thịt nhúc nhích, nửa trên là người, đang xua tay với bọn họ.

Thần thức của Hứa Ứng rung chuyển, bị chấn động tới mức không cách nào nhắm vào vực sâu. Vực sâu đáng sợ kia chậm rãi bị bầu trời nuốt trọn, từ từ biến mất.

Hứa Ứng cắt đứt thần thức, nưams lấy cổ áo của lão già u sầu, nâng lão tới trước mặt, cười lạnh nói: “Người tiền nhiệm của ngươi không phi thăng tới Tiên giới mà là phi thăng vào vực sâu rồi!”

Vẻ kinh hãi trên gương mặt lão già u sầu còn chưa biến mất, ngay lúc vừa rồi hắn đã thấy có từng thi thể tiên nhân lơ lửng ở sâu trong vực, cứ như một đám người đuối nước bồng bềnh trên mặt sông!

Sắc mặt lão xám xịt, mất hết can đảm, một lúc lâu sau mới nói: “Hứa Ứng, ngươi muốn biết cái gì?”

Hứa Ứng chần chừ một chút rồi nói: “Khu đất Hứa gia.”