Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

“Đi!”

Nhưng vào lúc này, không biết là chân hắn bị vấp vào cái gì, lập tức hét lên một tiếng thét chói tai, mất thăng bằng lao ra ngoài, tiếp theo, ngã chổng vó ở ngay trước mặt mọi người.

“Aaaaa!” Cả khuôn mặt hắn tức thì đập vào đống bùn đất ở ngay trước cửa, lúc ngẩng đầu lên thì trong lỗ mũi toàn bùn là bùn!

Cuối cùng cũng có người làm không nhịn được che miệng cười.

Lục Văn Tú mặt mũi bị bầm dập, thở hổn hển, bò dậy quay sang quẳng cho tổng quản phòng bếp và người làm của mình vài cái tát.

“Ngươi không có mắt sao, dám vướng chân ta?”

Khuôn mặt của người hầu bị hắn đánh cho sưng lên, nhưng cũng không dám nói gì.

Ở bên ngoài màn hình, Túc Khê hả hê thu ngón tay về, xoa xoa, nhân tiện cầm lấy một gói khoai tây chiên ở đầu giường xé ra.

Đây chính là người xấu tự có người xấu hại.

Túc Khê đương nhiên muốn xả giận thay cho nhân vật trong game rồi, nhưng không ngờ hệ thống lại nhanh chóng đưa ra thông báo.

“Chúc mừng người chơi vì đã trợ giúp nhân vật chính giải quyết các vấn đề về mối quan hệ cá nhân, tiền vàng +8, +2, +2+, 2, điểm quan hệ giữa các cá nhân +3...”

“Đã đạt được bảy điểm, có thể lựa chọn một góc mới trong Ninh Vương phủ để tiến hành mở khóa.”

Mẹ ơi, thoáng cái đã bảy điểm!

Sau đó, bản đồ đã nhanh chóng xuất hiện ở trước mặt Túc Khê.

Thông báo khen thưởng trên màn hình đang bắn ra không ngừng, Túc Khê cũng không nhìn thấy nhân vật trong game, vì vậy vội vã tắt tin tức đi, nàng nói: “Trước tiên không vội mở khóa, ta cần phải cân nhắc xem nên mở khóa nơi nào.”

Hệ thống: “Được.”

Sau khi tắt hết tất cả thông báo xong, chỉ thấy đám người làm đông đúc trên màn hình đều đã giải tán. Cuối cùng hai cô gái mặc quần áo vải thô thậm chí còn quay đầu nhìn nhân vật trong game với một ánh mắt thông cảm, trong mắt viết…

Nhị thiếu gia lại ngu xuẩn đến mức muốn vu oan cũng không vu oan thành công, càng làm Tam thiếu gia khó xử.

Sau khi đám người giải tán hết, Sài Viện trống rỗng, chỉ có tiếng gió rét gào thét.

Trò hề này kết thúc bằng một cách vô cùng kỳ lạ.

Lục Hoán đi tới, cúi người xuống, cẩn thận nhặt hộp thức ăn bị ném trên mặt đất lên, xem một cách tỉ mỉ, lông mày nhíu chặt lại.

“…”

Đừng nói chỉ có đám người Lục Văn Tú hoảng sợ, ngay cả hắn cũng không thể tưởng tượng nổi, rõ ràng chính mắt hắn nhìn thấy trong hộp đựng thức ăn có thịt heo hầm nóng hổi, làm sao mà trong nháy mắt có thể đổi về thành bánh màn thầu làm bằng bột pha cám lạnh như băng kia được?

Nếu như nói bình trà cũng là do hắn mơ hồ.

Chăn nệm và cửa cũng là do hắn hoang tưởng tạo nên.

Như vậy chẳng lẽ chuyện kỳ lạ đang xảy ra ở đây, cũng là vì mắt hắn bị mờ sao?

Cái này quả thực đã vượt qua phạm vi mà người thường có thể hiểu được, khiến cho người ta không thể không nghi ngờ rằng tinh thần mình có hơi bất thường.

Lục Hoán chợt nhớ tới cái gì đó, lấy lại bình tĩnh, chậm rãi đi tới dưới mái hiên, nhìn về phía vết thủng ở trên nóc nhà, vừa nãy khi vào nhà không có nhìn kỹ, bây giờ nhìn lại thì thấy vết thủng trên nóc nhà chẳng biết đã được vá lại nguyên vẹn từ lúc nào.

“...”

Trong nháy mắt sắc mặt Lục Hoán càng trở nên khó hiểu.

Mà Túc Khê chỉ thấy luồng khí màu trắng trên đỉnh đầu của nhân vật trong game, là một loạt các dấu hỏi…

Hắn ngửa mặt dường như đang suy tư về sự đời.

Túc Khê vừa nhai miếng khoai tây “sột sột sột”, vừa nhìn gương mặt bánh bao đang nhíu lại lạnh lùng nghiêm nghị của nhân vật trong game, thật là hết sức vui mừng, càng ngày càng cảm thấy nhân vật trong game của nàng rất tốt số.

Nhưng mà, nếu Ninh Vương phủ muốn vu oan giá họa, không phải là bỏ ra quá ít công sức sao? Chỉ dựa vào mấy người làm đến làm chứng, là vị Nhị thiếu gia kia có thể không phân định đúng sai dẫn theo một đám người xông vào Sài Viện? Thực sự là quá đáng!

Những chuyện như vậy chắc chắn là vẫn thường xảy ra trước đây. Mà lần này Lục Văn Tú phải chịu thiệt hại lớn như vậy ở chỗ nhân vật trong game của nàng, bị mất mặt ngay tại chỗ, nhất định sẽ càng ghi hận ở trong lòng, tiếp theo còn không biết sẽ gây thêm phiền toái gì cho nhân vật của nàng nữa.

Túc Khê nhìn đầu gối bị bẩn của nhân vật, cũng biết nếu hôm nay mình không vào trò chơi, chắc chắn sẽ xảy ra một màn kịch không vui, nói không chừng hắn đã bị phạt quỳ rồi.