Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Vương Kỳ một mực khuyên Trần Ca rời đi, từ góc nhìn của một người xa lạ mà nói, biểu hiện của ông ta hơi quá nhiệt tình.

Trần Ca không đáp ứng, nghe xong chuyện của Vương Kỳ, hắn mơ hồ cảm thấy đối phương còn đang giấu giếm chuyện gì đó.

"Chỉ có thể nói cho cậu biết đến đây thôi, bây giờ đi còn kịp chứ đợi đến nửa đêm, nhà trọ sẽ biến thành một hình dạng khác." Nói xong câu đó, Vương Kỳ xoay người đi khỏi lầu một.

Đến khi bóng lưng của Vương Kỳ biến mất trong bóng tối, Trần Ca mới kịp phản ứng. Ban đầu hắn chỉ định tìm khách trọ hiểu rõ chuyện ở đây một chút, nhưng bây giờ nghi ngờ không những không giảm xuống, ngược lại càng nhiều hơn.

"Người đàn ông này có vấn đề rất lớn, rốt cuộc ông ta có phải người điên không?" Nhớ lại ánh mắt đục ngầu của Vương Kỳ, Trần Ca cảm thấy hơi khó chịu, trong mắt ông ta tràn đầy sự mệt mỏi rã rời, còn có thống khổ, không thể giả vờ được.

"Xem ra, ông ta rất yêu vị hôn thê của hắn."

Trần Ca đi tới phòng của người phụ nữ kia, hắn hơi do dự một chút rồi mới gõ cửa.

"Này, mới tới à." Cửa phòng của người phụ nữ kia không nhúc nhích một chút nào, ngược lại cửa của căn phòng phía sau lưng Trần Ca lại mở ra một nửa, có một người đàn ông cao gầy đứng tựa cửa.

Anh ta nhìn tầm trên ba mươi, ăn mặc lôi thôi lếch thếch, râu và tóc gần như lẫn vào nhau, trên mu bàn tay còn xăm một đóa hoa mẫu đơn.

"Anh là…?" Trần Ca cảnh giác xoay người.

"Cái tên phát tờ rơi thông báo tìm người đó không phải là khách trọ trong nhà trọ của chúng ta, hắn có chút vấn đề." Người đàn ông cao gầy này đưa tay xoa nhẹ huyệt thái dương: "Bất luận ông ta nói cái gì cũng đừng tin, cũng đừng gần với ông ta quá, sẽ xảy ra chuyện đó."

Lần đầu tiên nhìn thấy người này, hắn cảm thấy đối phương rất lôi thôi, nhưng cách nói chuyện lại vẻ bình thường nhất trong những người ở đây: "Hành động của ông ta cũng thật kỳ quái, nhưng mà vợ ông ta mất tích, chắc là chịu đả kích quá lớn."

"Có phải ông ta nói với cậu là vị hôn thê của ông ta mất tích ở khu vực lân cận nhà trọ này, đúng không?"

"Đúng."

"Có phải ông ta nói cảnh sát nói cho ông ta biết, cho nên ông ta mới tới đây tìm kiếm?"

"Không sai."

"Haha." Người đàn ông cao gầy bật cười: "Tôi ở nơi này đã chín tháng, chưa từng thấy có cảnh sát đến đây. Cái tên điên kia chỉ đang gạt cậu, còn nói cái gì mà oan hồn quỷ quái, căn bản chỉ là nói bậy nói bạ."

Hắn lấy ra một điếu thuốc lá rẻ tiền đưa lên miệng: "Trên thế giới này làm sao có quỷ? Nhiều lắm cũng chỉ là có người đang giả quỷ thôi. Được rồi, không còn sớm nữa, cậu nên nhanh trở về phòng của mình đi."

Trần Ca cám ơn người kia rồi xoay người rời đi.

Hắn đi lên cầu thang, cảm thấy rất khó nghĩ: "Hai người bọn họ khẳng định có một người đang nói láo, sẽ là ai đây?"

Do đang quá tập trung suy nghĩ nên lúc Trần Ca định thần lại thì đã chạy tới lầu ba lúc nào không hay.

Lớp sơn nước trên góc bị rớt xuống, đỉnh đầu có ánh đèn mập mờ, Trần Ca nhìn xung quanh, tầng này có vẻ lâu rồi không có tu sửa, mặt đất bẩn thỉu, khắp nơi đều có dấu hiệu mốc meo, lớp sơn tường bị bóc ra rất nghiêm trọng, giống như từng vết sẹo đan xen vào nhau.

"Vì sao chỉ có lầu ba không sửa sang lại? Tài chính không đủ hay còn nguyên nhân khác?"

Đèn chợt tắt, toàn bộ nhà trọ đột nhiên rơi vào bóng tối.

Trần Ca làm việc ở Tòa nhà kinh dị quanh năm nên coi như cũng quen với bóng tối. Hắn không chút bối rối, cầm điện thoại của mình ra, lúc muốn mở đèn flash lên thì bỗng nhiên có một bóng người đi nhanh qua trên hành lang.

"Người nào ở đây?" Đèn pin của điện thoại di động chiếu sáng, nhưng lại không nhìn thấy bóng người vừa nãy đâu.

Trong lòng Trần Ca nảy ra ý định đi lục soát nhưng lúc này, dưới lầu vọng đến tiếng bước chân.

"Là ông chủ nhà trọ sao?" Nếu để cái tên chủ nhà chân thọt kia nhìn thấy mình ở đây chắc chắn sẽ không phải chỉ bị quát vài câu thôi đâu, Trần Ca suy nghĩ một chút, cất điện thoại, lặng lẽ đi xuống lầu hai.

Từ góc cầu thang đi xuống, Trần Ca nhìn thấy một người đàn ông trung niên mập mạp bưng một chậu rửa mặt đi ra từ một căn phòng ở lầu hai. Người kia vừa đi vừa khẽ hát vài câu, tâm trạng coi như không tệ. Nhưng lúc đi ngang qua nhìn thấy Trần Ca thì vẻ mặt ông ta sầm xuống, cúi đầu đi nhanh.

"Vậy là sao? Bộ vẻ ngoài của mình dọa người lắm à?"

Sau khi trở về phòng, Trần Ca ôm ba lô nằm ở trên giường: "Cái nhà trọ này chẳng có lấy một người bình thường, người nào cũng giống như là hung thủ giết người..."

Nghĩ tới đây, Trần Ca chợt ngồi bật dậy: "Điện thoại di động chỉ phân nhiệm vụ tìm ra hung thủ chứ không nói cho ta biết rốt cuộc có mấy hung thủ, nếu như vậy, khả năng hung thủ không chỉ có một người. Dù sao cũng liên quan đến vụ thảm sát, có khả năng rất lớn là do một nhóm người gây ra. Không được, phải tranh thủ tìm thông tin về vụ án năm đó."

Trần Ca lấy điện thoại của mình ra, hắn nói chuyện với Vương Kỳ cũng không phải không có thu hoạch, chí ít hắn cũng biết được một điều, nhà trọ Bình An trước đây là nhà trọ Phú An.

Lên tìm kiếm từ khóa nhà trọ Phú An, tìm qua vài trong, rốt cuộc có vài đề mục đập vào mắt hắn, khiến hắn không khỏi phát hoảng.

"Một nhà bốn người bị sát hại. Tên sát nhân biến mất?"

"Là ngoài ý muốn? Hay là do mưu sát. Vì sao nhà trọ Phú An lại bị cháy?"

"Bên trong nhà trọ giấu thi thể, xuất hiện án trong án!"

Trần Ca nhìn từng tin tức liên quan đến nhà trọ Phú An, cả người trở nên lạnh ngắt, hiện thực thường so với với những lời kể lại còn khủng bố hơn. Bởi vì đó là chuyện thật sự đã từng xảy ra, thậm chí có khả năng sẽ xảy ra trên người mình.

Năm năm trước, người dân ở đây nhìn thấy nhà trọ Phú An bị cháy liền báo án.

Đội chữa cháy sau khi dập tắt lửa lớn, bắt đầu điều tra nguyên nhân hỏa hoạn, xác định tổn thất do hỏa hoạn.

Vốn là việc cực kỳ bình thường nhưng sau đó điều tra được rất nhiều thứ kỳ quặc ở nơi đây.

Tường bê tông rạn nứt, kiếng cửa sổ vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ, khói đen bám vào các vết nứt, điều này nói rõ thế lửa không chỉ lớn, mà nhiệt độ còn cực cao, khếch tán rất nhanh.

Hiện trường vụ hỏa hoạn có rất nhiều điểm được cho là nơi lửa bùng lên, tuy nhiên, những điểm này không có liên quan với nhau, đây là chứng cớ điển hình cho việc có người cố ý gây ra vụ hỏa hoạn.

Tính chất vụ án nhanh chóng thay đổi, đội cảnh sát tại địa phương cũng tham gia, cuối cùng tìm thấy trong đây có 4 thi thể, vừa đúng, chủ nhà trọ cũng là một gia đình bốn người.

Vụ án càng lúc càng lớn, cảnh sát toàn lực ứng phó, chỉ là hiện trường đều bị vụ chạy phá hủy, bọn họ không tìm được dấu vết chứng minh có người thứ năm xuất hiện chớ đừng nói chi là bắt được hung thủ.

Nhà trọ bị phong tỏa gần một năm trời, sau đó dựa theo luật, chuyển giao cho cha của chủ nhân ngôi nhà, sau đó nhà trọ Phú An cũng đổi tên thành nhà trọ Bình An.

"Một nhà bốn người chết cháy, hung thủ đến nay vẫn còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, cũng khó trách có truyền thuyết ma quái ở đây.”

Biết rõ năm đó có tử án, trong lòng Trần Ca cũng xác định được ít nhiều. Trần Ca lại nhìn vào điện thoại, bỗng nhiên chú ý đến một chi tiết: "Tin tức có nói chủ nhà trọ tử vong lúc bốn mươi mốt tuổi, sau đó ngôi nhà được giao cho cha của ông ta, tính đến hiện tại thì chủ nhà thật sự của nhà trọ này chắc hẳn phải tầm 60, 70 tuổi mới đúng."