Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Trong lòng nổi lên sự nghi ngờ.

Vừa rồi đã quan sát qua, Phật đường tuy lớn, nhưng ở góc độ này này của hắn ngoại trừ tôn tượng Phật cụt tay cực lớn kia, cũng không còn dư lại bất kỳ vật gì.

Nỗi nghi ngờ làm cho Hứa Nguyên vô ý thức ngoái đầu nhìn lại phía sau. Mà cũng chính là cái nhìn này, cảm giác ớn lạnh trong nháy mắt chạy từ xương cụt xông thẳng lên trán.

Hứa Nguyên thấy được một đôi bắp chân thô to bằng cả một người đàn ông bình thường đang dựng lên sừng sững.

Ánh mắt từng chút từng chút một di chuyển lên trên. Tôn đại Phật bằng đá cực lớn kia chẳng biết từ lúc nào đã di chuyển không một tiếng động từ trên đài sen ra phía sau lưng hắn.

Khuôn mặt rạn nứt quỷ dị giấu ở trong bóng tối dường như đang cười, từ trên cao nhìn xuống hai sinh vật sống nhỏ bé.

“........”

Đầu óc đột nhiên đứng máy. Khoa học mà bản thân vẫn luôn tin tưởng đã không cách nào giải thích nổi hiện tượng trước mắt, nỗi sợ hãi đối với những thứ chưa từng biết đã không thể kiềm nén được nữa, trong tích tắc nổ tung trong lòng Hứa Nguyên.

Hô hấp dần trở nên nặng nề gấp gáp, tượng Phật quỷ dị cực lớn cao tới bảy tám mét đã gần trong gang tấc, những giờ phút này cơ thể hắn đã cứng ngắc như rơi vào hầm băng.

Sửng sốt mấy giây, Hứa Nguyên bắt đầu cưỡng ép khống chế cơ thể nặng nề như đá của mình di chuyển sang một bên.

Hắn... hắn phải nhanh chóng nhường đường.

Trái tim nhảy lên kịch liệt dường như muốn phá ngực mà ra, loại hình ảnh quỷ dị này đã vượt ngoài nhận thức cùng phạm vi tiếp nhận của một người bình thường.

Mà lúc này, Hứa Nguyên cũng liếc nhìn nữ tử áo đen bằng ánh mắt cầu cứu.

Tôn đại Phật càng ngày càng tới gần, thế nhưng nữ tử áo đen mang lụa mỏng che mặt không hề đứng dậy, vẫn an tĩnh ngồi yên tại chỗ, thậm chí ngay cả thanh kiếm đặt ở bên cạnh cũng không thèm cầm lên, thần sắc trong trẻo lạnh lùng trên khuôn mặt không có một tơ một hào biến hóa, chỉ là bình thản nhìn chăm chú lên Phật tượng.

Vẻ mặt tỉnh táo nhàn nhã của nữ tử áo đen như một viên thuốc an thần đem đến cho Hứa Nguyên loại cảm giác yên tâm.

Nhấc chân chui vào một góc xó xỉnh, dần dần bình phục nỗi sợ hãi trong lòng, dùng ánh mắt thận trọng nhìn tình cảnh giằng co giữa một Phật một nữ.

Vẫn ổn... vẫn ổn, nữ nhân này nhìn qua có vẻ rất mạnh.

Hứa Nguyên lại nghĩ tới đống thi thể đầy đất bên ngoài miếu, hình ảnh khiến người thường sợ hãi bây giờ dường như đã trở thành điểm tựa vững chắc cho hắn.

Hứa Nguyên không thể nào tưởng tượng ra cảnh một thân một mình đối mặt với tôn “Linh Phật ” quỷ dị ở một nơi âm u trong rừng sâu như thế này.

Một nữ một Phật yên lặng hai giây, khí lạnh xơ xác tiêu điều lan tràn ra ngoài từng chút một, mà Hứa Nguyên cũng thừa cơ hội này thận trọng lui sâu hơn vào nơi xó xỉnh, chỉ hận không thể biến mình thành không khí.

Bỗng nhiên.

“Linh Phật” quỷ dị hành động.

Thân hình cực lớn không mảy may ảnh hưởng đến tốc độ của nó, lấy ánh mắt Hứa Nguyên gần như không thấy rõ tốc độ, nhưng cự chưởng tượng đá vẫn ầm ầm rơi xuống.

“Oanh ——”

Cự chưởng va chạm với mặt đất phát ra những tiếng nổ liên miên, đống lửa là thứ phát ra ánh sáng duy nhất đã bị nó phách diệt.

Tầm mắt Hứa Nguyên thoáng chốc lâm vào một vùng tăm tối.

Sau khi không còn ánh sáng, âm thanh đã biến thành nhân vật chính duy nhất trong màn đêm, từng đợt rung động cực lớn cùng tiếng oanh minh nối nhau vang vọng liên tiếp.

Cảm nhận được động tĩnh truyền đến từ cách đó không xa, Hứa Nguyên núp ở xó xỉnh tim đập rất nhanh, siết chặt nắm đấm, đầu ngón tay khảm vào trong da thịt từ lúc nào cũng không hề hay biết.

Đột nhiên.

“Ông ——”

Một tiếng kiếm minh lanh lảnh vang vọng từ trong ra ngoài miếu thờ, một đạo ánh kiếm màu xanh lam lóe lên trong bóng đêm một tích tắc rồi biến mất.

Mọi thứ trong nháy mắt trở nên bình tĩnh.

“Ầm ầm ——”

Lúc này một tiếng sấm chớp rền vang trên bầu trời là ánh đèn chiếu sáng hết thảy Phật đường.

Hứa Nguyên cũng nhờ vào đó mà thấy được cảnh tượng bên kia.

Nữ tử quần áo màu đen như chưa từng nhiễm bụi trần, sắc mặt bình thản tra kiếm vào vỏ, mà đối thủ của nàng tôn “Linh Phật ” cực lớn kia đầu người dĩ nhiên đã không cánh mà bay. Ngay lúc Hứa Nguyên vẫn đang ngây người.

“Đông ——”

Hình bóng một vật màu đen ầm vang rơi xuống trước mặt hắn, cuộn lên bụi mù để Hứa Nguyên nhíu lông mày lại, lui về sau một bước.

Đó chính là đầu của tôn ‘Linh Phật’ cực lớn kia.

Hai tròng mắt hiền lành chính trực trên chiếc đầu kia hiện lên ánh sáng âm u dường như vẫn đang dõi theo hắn.

Hứa Nguyên thấy thế, theo bản năng muốn trốn đến bên cạnh nữ tử áo đen, loại đồ vật quỷ dị này quá mức nguy hiểm.

Sau tiếng sấm rền, hết thảy trở về bóng tối.

Trong lòng Hứa Nguyên lặng lẽ chọn lựa từ ngữ sao cho thích hợp, vừa hướng về phương hướng nữ tử đang đứng, vừa nghĩ hỏi thăm đối phương một số chuyện.

Nhưng lúc này Trong bóng tối trước mắt hắn truyền đến một tiếng hư nhược nỉ non:

“Tam công tử....” “Trốn.”