Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Hứa Nguyên hơi trầm mặc, vì tin tưởng Nhiễm Thanh Mặc nên hắn vẫn đi từng bước về phía con hổ đang nằm trên mặt đất.

Ngay khi hắn bước tới.

Bạch Hổ mở đôi mắt nhìn chằm chằm Hứa Nguyên, đầu có chút nâng lên, cổ họng phát ra một tiếng gầm nhẹ giống như đang cảnh báo:

"Rống. . . ."

Sĩ có thể giết, không thể nhục.

"Ầm!"

Nữ tử đứng ở bên cạnh nghe được thanh âm trực tiếp dùng vỏ kiếm đập vào đầu nó.

"Ngao ô. . . ."

Bạch Hổ thành thật cúi đầu.

Hứa Nguyên thấy thế liền nắm lấy da lông Bạch Hổ rồi từ từ bò lên sau lưng của nó.

Da lông Bạch Hổ mềm mại, sờ vào rất dễ chịu, có một loại cảm giác giống như đang ôm mèo cưng.

Hứa Nguyên xờ xờ lên đầu Bạch Hổ, vừa xờ thì thấy được hai cục sưng.

"Rống. . . . ."

Bạch Hổ nhe răng gầm nhẹ.

"Ầm!"

Lại một cục sưng tấy nữa xuất hiện.

"Ô. . . ."

Bạch Hổ đàng hoàng đem đầu cúi xuống.

Nhiễm Thanh Mặc chậm rãi thu hồi vỏ kiếm, nói khẽ:

"Đi thôi."

Vừa nói, nàng vừa liếc xéo Bạch Hổ.

Một ánh mắt Nhiễm Thanh Mặc, Hứa Nguyên cảm giác Bạch Hổ dưới thân cũng run lên, không có vội vã đứng dậy, mà là trước tiên dùng đầu cọ xát vào méo váy của Nhiễm Thanh Mặc.

Hứa Nguyên nhìn thấy một màn này có chút muốn cười, khóe môi vừa cong lên, một cảm giác tức ngực xen lẫn chút ngứa ngáy đột nhiên lan tràn trong lòng.

". . . ."

Nụ cười ngừng lại, Hứa Nguyên nhíu nhíu mày.

Hai ngày qua này hắn đã trả nghiệm loại cảm giác này mấy lần.

Đại khái là do nguyên thân "Cắn thuốc" nên bị nghiện, chỉ cần chống đỡ nửa khắc đồng hồ, loại cảm giác này tự nhiên sẽ biến mất.

Ý nghĩ vừa lóe lên, Hứa Nguyên vừa định mở miệng trì hoãn tiến độ, nhưng còn chưa kịp nói cái gì, ngứa ngáy trong ngực đột nhiên giống như điên cuồng lan tràn, trong vài giây liền biến thành điên cuồng.

Một cảm giác ngạt thở mãnh liệt trong nháy mắt để mắt Hứa Nguyên tối sầm lại.

Hứa Nguyên theo bản năng nắm chặt lông bạch hổ mềm mại dưới thân để ổn định thân hình, nhưng từng đợt choáng váng không ngừng ập vào đầu, nguyên bản lưng ưỡn thẳng cũng phải cúi xuống, bàn tay đang nắm chặt lông hổ cũng chậm rãi buông ra, thân hình mất khống chế đổ về phía trước.

Nhiễm Thanh Mặc trước tiên phát hiện Hứa Nguyên có dị dạng, lắc mình một cái đỡ Hứa Nguyên sắp ngã xuống đất, khẽ nhíu mày:

"Ngươi. . làm sao vậy?"

Ánh mắt Hứa Nguyên trầm xuống một hồi, muốn mở miệng muốn nói chuyện, nhưng trong cổ họng lại có một cảm giác tanh ngọt từ trong cổ họng xông ra.

"Oa. . . . ."

Một ngúm máu phun lên trên mặt đất, cảm giác khó chịu để Hứa Nguyên vô ý thức đẩy Nhiễm Thanh Mặc đang đỡ mình ra, để cho mình nửa quỳ trên mặt đất.

Ý thức mơ hồ một hồi, đau đớn cùng ngạt thở do cơn nghiện khiến Hứa Nguyên cắm sâu ngón tay vào trong đất.

Thân thể này, có vấn đề.

Loại đau đớn dường như đến từ sâu thẳm tâm hồn này không thể do thuốc gây ra.

Trong đầu Hứa Nguyên nhanh chóng nhớ lại những tin tức liên quan đến cơ thể ban đầu của mình, nhưng dù nghĩ đi nghĩ lại, anh vẫn không có chút manh mối nào.

Trong sách công thức, cốt truyện hay tiểu thuyết liên quan đến trò chơi đều không có ghi chép về việc nguyên thân sẽ xuất hiện triệu chứng này, chứ đừng nói là tìm ra nguyên nhân.

Là. . . Thế giới tự động bù đắp?

Trong đầu Hứa Nguyên hiện lên một vạn suy nghĩ.

Cho dù « Thương Nguyên » có ngàn vạn văn tự miêu tả về thế giới này, nhưng đối với cả một cái thế giới mà nói, vẫn là quá ít và những phần không thể mô tả trong Thương Nguyên đang tự động được hoàn thành và hoàn thiện.

Nhưng vì cái gì bù đắp thế giới lại để cho cơ thể có loại bệnh trạng này? !

Hứa Nguyên muốn từ trong đầu tìm ra manh mối để phân tích, nhưng ý thức hắn đã bắt đầu u ám, mí mắt nặng nề để hắn phải nhắm chặt lại. . .

. . .

Không biết đã qua bao lâu, tỉnh lại lần nữa, ánh sao đã hiện, mặt trời đã biến mất.

Hứa Nguyên có thể mơ hồ nhìn thấy vầng trăng sáng ngoài tán cây và những vì sao trên bầu trời từ kẽ tay, hắn ngơ ngác nhìn bầu trời đêm hồi lâu, ký ức trước khi ngất đi tràn vào đầu hắn như thủy triều.

Nhíu mày, Hứa Nguyên lập tức ngồi dậy, trong lòng vẫn còn sợ hãi sờ lên bộ ngực mình, chỉ là cảm giác đau thấu lồng ngực lúc trước đã biến mất.

"Tỉnh rồi?"

Giọng nói nhẹ nhàng của người nữ tử thu hút sự chú ý của Hứa Nguyên, vừa dời ánh mắt, Hứa Nguyên lập tức nhìn thấy người phụ nữ mặc đồ đen đang nhắm mắt ngồi bên cạnh gốc cây.

Hứa Nguyên đảo mắt nhìn bốn phía một vòng.

Cảnh vật chung quanh đã cùng trước khi hắn hôn mê phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất, những cái cây khổng lồ cao chót vót như khu rừng Pandora trong thế giới Avatar đã biến mất, thay vào đó là ngọn núi phủ tuyết trắng xóa.

Xem ra hắn lúc hôn mê, Nhiễm Thanh Mặc đã đem hắn mang đi rất xa.

Hứa Nguyên vuốt vuốt thái dương, nhẹ giọng hỏi:

"Ta. . . Hôn mê bao lâu?"

"Bốn ngày."

Nhiễm Thanh Mặc nói.

Hứa Nguyên hơi kinh ngạc:

"Ta hôn mê lâu như vậy?"

Dừng lại một chút, Hứa Nguyên vẫn là thu liễm kinh ngạc, nhớ tới triệu chứng trước khi hôn mê, trong mắt mang theo một chút vẻ lo lắng.

Bây giờ tỉnh lại, nhớ lại cơn đau khủng khiếp cùng cảm giác nghẹt thở đến từ trong xương tủy, Hứa Nguyên càng thêm chắc chắn, sau khi nghiện thuốc khó có thể xảy ra tình trạng như vậy.

Lấy loại tính cánh của phụ thân cơ thể này, ai dám cho cơ thể này loại thuốc phiện kia chứ, nếu có thì tất cả mọi người sẽ bị trừng phạt.

Chẳng lẽ là thể chất?