Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Lưu Ngọc một thân bạch y phiêu phiêu, hai tay chắp ở phía sau lưng, trên mặt cũng lộ ra vài phần ý cười, nhìn mấy người này hưng phấn không thôi.

Một lát sau, hắn đợi bọn họ trao đổi đủ rồi mới nói: “Được rồi mấy vị sư đệ, chỉ là một chút tài nguyên mà thôi, đừng có quá vui mừng như vậy, thế hệ tu tiên của chúng ta vẫn nên duy trì một tâm thế giản dị mới phải!”

“Giờ Dần năm khắc chúng ta sẽ xuất phát đi Dương Giác sơn, chúng ta sẽ có một trận đấu pháp với tu sĩ Hợp Hoan Môn, mấy vị sư đệ nên khôi phục pháp lực và tinh lực thật tốt đi.”

“Đến lúc đó chúng ta tiêu diệt được tu sĩ Hợp Hoan Môn rồi thì chẳng những có thể có một khoản tiền tài, mà còn có thể báo lên tông môn để lấy được một khoản vì tông môn mà cống hiến, thật sự là một chuyện tốt đấy!”

Lưu Ngọc nói những lời thấm thía, lúc này hắn sẽ không nói những lời khiến đả kích bọn họ.

Chỉ là trong lời nói của hắn có ám chỉ chỉ cần bọn họ làm theo hắn, tiếp theo bọn họ sẽ còn có chỗ tốt để lấy.

“Lưu sư huynh nói đúng, chờ lát nữa chúng ra đi điều tra tin tức một phen, sau đó là khôi phục pháp lực và tinh lực.”

Đám người Ngũ Xương và Chu Quý Ba nghe vậy thì đồng loạt lên tiếng, hiển nhiên là sau khi được nếm vị ngon ngọt thì cũng đã có sự mong chờ vào chuyện tiếp theo.

“Lúc đó tu sĩ đấu pháp hung hiểm khó lường, đến lúc đó mấy vị sư đệ nhất định phải cẩn thận, không thể khinh thường!”

Lưu Ngọc gật đầu, tương đối hài lòng với thái độ của những người này, còn mấy người Ngũ Xương tìm một chỗ cách đó không xa khôi phục pháp lực.

Lúc này toàn bộ kiến trúc ở lưng chừng Tiểu Mi sơn đã hóa thành tro bụi, Lưu Ngọc tìm một chỗ trống trải cách những người khác không xa không gần, chậm rãi lấy ra một cái bồ đoàn từ trong túi trữ vật, khoanh chân ngồi lên.

Với khoảng cách và địa thế này thì nếu có tu sĩ muốn đánh lén hắn thì sẽ bị hắn phát hiện ra trước, hắn có thể thong thả mà ứng phó.

Lưu Ngọc lấy ra một cái bình ngọc từ túi trữ vật, mở nút chai rồi lấy ra một viên đan được, ngửa đầu nuốt xuống.

Đây chính là “Phục Linh đan” mua ở thị trấn trong tông môn, nó có thể khôi phục một nửa pháp lực cho tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ, một lọ cần năm mươi khối Linh Thạch, một lọ năm viên, mười Linh Thạch một viên.

Lưu Ngọc nhắm mắt lại ngưng thần tĩnh khí, trước tiên phân ra một phần thần thức để chú ý đến động tĩnh xung quanh, đồng thời vận chuyện công pháp Mộc Linh quyết chậm rãi luyện hóa đan được, khôi phục lại phần pháp lực bị tiêu hao.

Tuy là Tử Mẫu Truy Hồn dao có sức mạnh cực lớn, nhưng mà cũng tiêu hao rất nhiều pháp lực, chỉ sử dụng chiêu này trong vòng nửa khắc mà đã tiêu hao phần pháp lực trước đó, đan điền của Lưu Ngọc bây giờ chỉ còn lại ba tầng pháp lực.

Sự thiếu hụt của pháp lực có nghĩa là thực lực bị suy yếu, Lưu Ngọc không thích cái loại cảm giác này. Cho nên hắn đã trực tiếp sử dụng Phục Linh đan để khôi phục pháp lực, từng đợt dược lực của Phục Linh đan đang hóa thành linh khí ở trong bụng hắn, sau đó lại bị công pháp luyện hóa thành từng luồng pháp lực rồi tiến vào đan điền như chìm vào một cái đáy, lấp đầy cái hồ đang cạn kiệt pháp lực.

Có Phục Linh đan trợ giúp, rất nhanh Lưu Phong đã khôi phục được bảy phần pháp lực, có điều không nên phụ thuộc quá nhiều vào đan dược, cho nên sau đó hắn bắt đầu hấp thu linh khí trong trời đất, chậm rãi khôi phục pháp lực.

Một canh giờ sau, Lưu Ngọc phun ra một ngụm trọc khí, thu công rồi mở mắt ra, lúc này pháp lực của hắn đã hoàn toàn được khôi phục.

Lưu Ngọc đứng dậy nhìn quanh bốn phía, lúc này chỉ có một bộ phận nhỏ tu sĩ đã khôi phục pháp lực xong, đang đứng thấp giọng nói chuyện với nhau, còn đại bộ phận tu sĩ vẫn còn đang nhắm mắt thiền định.

Các tu sĩ đang nói chuyện chú ý đến ánh mắt của Lưu Ngọc nhìn qua, vừa quay đầu lại nhìn thì đều né tránh chạm ánh mắt với hắn, không dám nhìn đối diện hắn.

Có không ít tu sĩ chứng kiến cảnh Phong Thiên Vĩ bị một chiêu chém chết, cho dù không thấy thì cũng được nghe nói lại, cho nên tu sĩ hai gia tộc đều rất kính sợ vị cao thủ Nguyên Dương Tông này.

Dù sao Phong Thiên Vĩ cũng không phải là hạng người vô danh gì, lúc trước có thể coi là đệ nhất cao thủ trong ba gia tộc ở Hàn Nguyệt Thành.

Con ngươi của hắn tối đen sâu thẳm, liếc mắt một cái cũng không có ai dám nhìn thẳng vào hắn.

Đáy lòng Lưu Ngọc cười cười, hắn biết mọi người đang kính sợ cái gì, nhưng mà loại thực sự này của hắn mang đến một cảm giác về sự ưu việt, thật sự là rất tốt!

Cách giờ Dần năm khắc còn một khoảng thời gian nữa, chỉ có điều tất cả mọi người vẫn còn đang khôi phục pháp lực, trong lúc nhất thời hắn cũng không biết nên làm cái gì.

Lưu Ngọc lại ngồi trở lại bồ đoàn, lấy Tử Mẫu Truy Hồn đao, Kim Long kiếm và một tấm vải gấm màu trắng ra, cẩn thận lau sạch.

Hắn lau vô cùng cẩn thận, dường như chút bụi bặm trên thân kiếm cũng có thể lau sạch sẽ.

Hai canh giờ đảo mắt đã qua, Lưu Ngọc và mấy người Nguyên Dương Tông, cùng tu sĩ của hai đại gia tộc hội tụ lại cùng một chỗ.

Lúc này những việc còn lại đều đã được thu dọn sạch sẽ, người của Phong gia trên Tiểu Mi sơn không ai sống sót, thi thể đều đã bị lửa đốt thành tro.

Hầu gia và Công Tôn gia đều thiếu hai người, tu sĩ bị trọng thương thì mang theo thi thể của người chết về gia tộc, lúc này đoàn người còn lại mười bảy tu sĩ.

“Binh quý thần tốc, nhân lúc tu sĩ Hợp Hoan Môn còn chưa nhận được tin tức thì chúng ta lập tức khởi hành, phát động tấn công bất ngờ để có thể tiêu diệt trong một lần duy nhất!”

Lúc này gió đêm vừa to vừa mạnh, mái tóc dài màu đen bị thổi bay ở phía sau tùy ý múa lượn, âm thanh kiên định của Lưu Ngọc theo gió truyền đến.

Sự quyết tâm trong lời nói là không thể nghi ngờ.

“Lưu đạo hữu nói đúng, chuyện này không nên chậm trễ, nếu mọi người đã khôi phục pháp lực xong thì chúng ta xuất phát đi!”

Chuyện này đã sớm được bàn bàn tốt, cho nên Hậu Diên Trạch và Công Tôn Thương đều gật đầu đồng ý.

Sau đó ba người điều khiển pháp khí bay về phía Hoàng sơn.

Tuy hắn có Tử Mẫu Truy Hồn pháp khí Cực Phẩm, nhưng pháp khí này quá mức hao phí pháp lực, không thích hợp dùng để di chuyển, cho nên khi Lưu Ngọc ngự kiếm phi hành hắn vẫn dùng Kim Long kiếm.

Cứ như vậy ba đạo ánh sáng Luyện Khí hậu kỳ bay ở phía trước, mười bốn đạo ánh sáng Luyện Khí trung kỳ thì bay ở phía sau, đạo quang đủ màu sắc rực rỡ, chỉ trong chốc lát đã biến mất ở phía chân trời.

Lưu lại một mảnh phế tích đổ nát, có thể thấy được dấu vết đánh nhau ở khắp mọi nơi, Tiểu Mi sơn đã trở nên bình yên trở lại.

Không lâu sau đó tiếng côn trùng dần dần vang lên, giữa núi rừng liên tục kêu vang.