Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Trương Vinh Phương không nói gì, hắn dứt khoát trốn ở phía sau một gốc cây khô, chọn một tảng đá rồi đặt mông xuống. Chờ hai người kia mờ ám xong rồi mới nói tiếp.

Ngay lúc Trương Vinh Phương ngồi chờ đám người Tiêu Thanh Anh thì phía sau hắn có một tên khoác áo tơi làm bằng cỏ khô đang lén la lén lút, cố hết sức không gây động tĩnh, từ từ mò lại gần.

Tên này tay cầm dao găm, ánh mắt lạnh lùng tàn nhẫn. Dường như trong mắt hắn ta, Trương Vinh Phương không phải người mà chỉ là một con mồi rất bình thường.

Khoảng cách giữa bọn họ càng ngày càng gần.

Càng đến gần Trương Vinh Phương, động tác của hắn ta lại càng yên tĩnh cẩn thận.

Tuy mục tiêu chỉ là một đạo sĩ bình thường không có cấp bậc.

Tuy trước đây hắn ta đã từng phối hợp với đồng đội, giết được cả cao thủ đã Nhập Phẩm. Nhưng nếu như có thể tận sức yên lặng giải quyết nhiệm vụ, không kinh động đến quan binh thì còn gì tốt hơn chứ.

Nếu như bị phát hiện, hắn ta cũng có thể lùa mục tiêu tách khỏi đội ngũ, để đám sơn phỉ còn lại bao vây, chỉ tầm 10 hơi thở là có thể giải quyết.

Thủ lĩnh đã nói, lần này ai làm được việc đầu tiên thì có thể nhận được một nửa tiền thưởng!

Nghĩ tới đây, ánh mắt tên sơn phỉ chợt lóe lên vẻ tham lam.

Với kỹ thuật của hắn ta thì... Hửm? Người đâu rồi?

Chỉ trong một thoáng chốc thất thần, thế mà mục tiêu đã biến khỏi tầm mắt hắn ta rồi ư?

Tên sơn phỉ âm thầm giật mình, cho rằng bản thân đã bị mục tiêu phát hiện nên đảo mắt, thử tìm kiếm ở xung quanh.

Chỉ thấy mục tiêu của hắn ta đang cẩn thận di chuyển cơ thể, đổi sang một vị trí khác.

“Cái tên này...” khóe miệng sơn phỉ giật giật.

Nhìn Trương Vinh Phương vừa chuyển động vừa lấm lét nhìn trái nhìn phải, sơn phỉ lo lắng mình sẽ bị phát hiện nên nhanh chóng cúi người xuống.

Hắn ta chờ một lát rồi mới ngẩng đầu lên, thế nhưng lại phát hiện khoảng cách giữa mình và mục tiêu đã xa thêm một khúc rồi.

Tên sơn phỉ hít sâu một hơi, kiên quyết tiếp tục vừa ẩn núp vừa chậm rãi tiến gần đến chỗ mục tiêu.

Qua một hồi lâu, mắt thấy sắp lại gần đối phương được rồi thì ai ngờ Trương Vinh Phương lại bắt đầu nhúc nhích.

Tên này lại muốn thay đổi chỗ đứng! Vừa ngó nghiêng quan sát xung quanh vừa lén lén lút lút chạy đến chỗ xa hơn, sau đó ngồi xổm xuống.

Sơn phỉ vất vả lắm mới tiếp cận được, lúc này lại thấy khoảng cách bị kéo giãn, tim gan phèo phổi lập tức thắt cả lại.

Lần này hắn ta quyết định áng binh bất động, xem thử rốt cuộc thì tên tiểu tử này muốn giở trò gì.

Thế là hắn ta liền nằm yên tại chỗ, không thèm động đậy gì nữa.

Quả nhiên, giống y như hắn ta đã đoán. Chỉ chốc lát sau, Trương Vinh Phương lại bắt đầu chạy.

Lần này hắn chạy được một đoạn còn xa hơn. Nhìn qua thì giống như chạy xung quanh đôi tình lữ nhỏ đang nói chuyện phiếm kia.

Tên nhãi này đơn giản chỉ là nhát gan nên chốc lát lại muốn đổi chỗ một lần à? Tuyệt đối không đứng ở một chỗ quá lâu à?

"Ta..." Trong lòng sơn phỉ nghẹn con mẹ nó khí, không biết làm thế nào mới phun ra được.

Nhưng hắn ta không cam lòng. 

Chỉ còn một tí nữa thôi là thành công rồi, một nửa tiền thưởng đang lắc lư trước mặt. Nếu không thử một chút thì hắn ta thật sự không cam lòng!

Lúc trước đi theo đại ca khởi nghĩa, không phải cũng là vì thiếu tiền, không sống nổi à?

Bây giờ cơ hội đang ở ngay trước mắt, liều một phen nói không chừng...

Phập! 

Tên sơn phỉ đột nhiên cảm thấy đau đớn từ trên tay truyền đến.

Hắn ta cúi đầu nhìn thử thì thấy một cái kẹp bẫy thú làm từ trúc to cỡ nắm đấm đang đâm sâu vào cổ tay mình.

Dây gân mang đến sức mạnh khổng lồ, kết hợp với răng cưa sắc bén gần như đã táp đứt bàn tay phải của hắn ta

A a a! ! !

Têm sơn phỉ hét lên thảm thiết rồi bất ngờ bùng nổ, dọa đám chim rừng xung quanh bay tán loạn.

Ở phía trước, Trương Vinh Phương bị tiếng kêu thảm thiết dọa cho sợ run cả người.

Hắn vội vàng quay đầu lại, lập tức nhìn thấy một bóng người nhảy vọt ra khỏi bụi cây rồi xoay người muốn chạy. Thế nhưng hắn ta lại bị sợi dây thừng nối vào kẹp bắt thú kéo ngược lại, chớp mắt đã ngã nhào xuống đất.

Phập phập!

Vừa vặn đè lên cái kẹp bắt thú thứ hai...

"Thảm ghê! ..." trên mặt Trương Vinh Phương lộ ra vẻ không đành lòng.

Lúc trước là do hắn sợ chết quá đà nên vừa đến thôn làng đã đi khắp nơi tìm thợ săn, hỏi mua không ít kẹp bắt thú tự chế của bọn họ.

Sau đó, mỗi lần Trương Vinh Phương có dịp ra ngoài cánh rừng thì sẽ đi một đoạn đặt một cái, chỗ nào cũng rải.

Loại kẹp bắt thú làm bằng trúc này là công cụ mà các thợ săn trong thôn thường dùng, mọi người đều biết cách làm.

Với lại thôn dân ở chỗ thâm sơn như họ vốn chẳng bao giờ thiếu mấy thứ đồ thế này.