Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Đang lúc giữa trưa, ánh nắng chói chang chiếu khắp nơi.

Tiểu đội này có tổng cộng 4 người. Đi phía trước là một nam một nữ, nam thì cao lớn tuấn lãng, nữ thì nhỏ nhắn đáng yêu. Bọn họ chính là Trần Vô Ưu và Tiêu Thanh Anh, đệ tử của Thanh Hòa Cung đang cùng đi ra ngoài đạp thanh du ngoạn.

Hai người đi phía sau tay xách nách mang, bao lớn bao nhỏ. Một người trong đó mệt đến mức cả người toàn là mồ hôi, người còn lại thì hơi tốt hơn chút nhưng vẫn phải thở dốc liên tục.

Đó chính là đệ tử bên cạnh Trần Vô Ưu cùng với Trương Vinh Phương đi theo Tiêu Thanh Anh.

Bốn người đều mặc đạo y màu lam nhạt có đai lưng, tay áo buộc chặt, khá thích hợp để hoạt động trong rừng núi.

Đồ đạc trong tay Trương Vinh Phương không nhiều lắm. Hắn không cầm đồ giúp Tiêu Thanh Anh mà chỉ phụ trách một số đồ dùng của mình.

Dù sao hắn cũng là đệ tử tu hành, dù chưa phải là võ tu nhưng cũng không phải người hầu của Tiêu Thanh Anh, thế nên từ chối việc xách đồ cho đối phương cũng là chuyện bình thường.

Thế nhưng một đệ tử khác thì lại khác hẳn. Nam tử tên Trương Khắc này là một đệ tử tạp dịch, để nịnh bợ Trần Vô Ưu nên vất vả lắm mới tranh được vị trí này, tất nhiên là sẽ bị người ta tuỳ tiện sai bảo hơn rồi.

Trương Khắc nhìn hai người trước mặt, lại quét mắt nhìn Trương Vinh Phương chỉ cầm vài thứ trong tay, ánh mắt lóe lên vẻ khó chịu.

Nhưng hắn cũng chẳng làm gì được.

“Vô Ưu ca, mau nhìn kia. Mau nhìn con khỉ nhỏ bên kia đi, nó đứng lên kìa!”

“Nó thế mà lại đi tiểu với chúng ta nữa chứ!”

“Trái cây ở đây thật là kỳ lạ, không biết có ăn được không nhỉ?”

“Trước giờ ta chưa từng thấy loại bướm này, không biết có thể bắt về nuôi không nhỉ?”

Giọng nói vui vẻ như chuông bạc của Tiêu Thanh Anh không ngừng quanh quẩn trong rừng cây.

Trương Vinh Phương đi phía sau, đưa mắt nhìn lên đằng trước. Thấy trên mặt Trần Vô Ưu nở nụ cười hiền hòa, không ngừng trả lời câu hỏi của Tiêu Thanh Anh.

Khung cảnh rất giống như bức tranh đạp thanh ngày hè.

Chỉ là…

Trương Vinh Phương tập chung đánh giá cử chỉ của Trần Vô Ưu, hắn luôn có cảm giác hơi bị thiếu hài hòa sao đó.

Hơn nữa, giọng nói của người này… khiến hắn cảm thấy hơi quen tai.

Từ góc độ của mình, Trương Vinh Phương có thể thấy Trần Vô Ưu mặc đạo bào xanh lam, tóc dài vấn thành búi của đạo gia rồi dùng nguyệt nha quan bằng phỉ thuý để cố định lại.

Ngũ quan hắn ta đoan chính, mày kiếm hơi nhếch nhập vào hai bên tóc mai, bờ môi dày rộng, xương mặt góc cạnh rõ ràng.

Nhìn qua thì đúng là một khuôn mặt đẹp, đường đường chính chính.

Cộng thêm mỗi khi tới chỗ nào khó đi qua, người này cũng đều đưa tay đỡ hờ Tiêu Thanh Anh. Không tiếp xúc trực tiếp nhưng vẫn có thể đảm bảo an toàn cho đối phương.

Cấp bậc lễ nghĩa chỉn chu như vậy rồi lại còn biết cách săn sóc nữa, thế nên mới khiến nụ cười trên mặt Tiêu Thanh Anh càng rạng rỡ hơn.

Trong lúc bất giác nhóm bốn người bọn họ đã băng qua một đỉnh núi, đi tới một vùng đất trũng toàn bóng cây rậm rạp.

Soạt! Phía trước chợt vang lên tiếng tán cây lay động.

Mọi người lập tức nhìn thấy có thứ gì đó nhanh chóng lướt qua các bụi cây, lủi về phía xa xa.

“Là sóc! Thanh Anh muội chờ ở đây nhé, để ta giúp muội bắt nó chơi đùa!” Hai mắt Trần Vô Ưu sáng lên, không đợi đối phương trả lời đã xông về phía trước.

Chỉ thoáng cái hắn ta đã nhảy vào bụi cây, đuổi theo con sóc kia.

Dù Tiêu Thanh Anh có muốn lên tiếng đáp lời thì cũng đã không kịp nữa rồi.

“Thân pháp của Vô Ưu ca càng ngày càng giỏi.” Nàng ưỡn ngực khen ngợi. Sau đó, có lẽ là cảm thấy có hơi đau lưng nên đi đến chỗ một thân cây có màu xám đen ở gần đó

*

Trong một khu rừng cách đó khoảng hơn 100m.

Bốn nam tử cường tráng, toàn thân mặc hắc y, đeo khăn che mặt màu nâu nhạt đang hoặc đứng hoặc ngồi chờ sẵn.

Chỉ chốc lát sau, Trần Vô Ưu nhanh chóng lao ra khỏi bụi cây.

“Đến lượt các ngươi rồi đấy. Các ngươi nhất định phải làm cho bằng được, nếu không ta sẽ không trả nốt số tiền còn lại đâu.”

Bốn tên áo đen lần lượt đứng dậy.

Trong số đó, một tên thấp lùn đội mũ tròn màu đen ôm quyền nói: “Tiêu Thanh Anh đó đến cả phẩm cấp còn không nhập, bọn ta sẽ phân ra hai người nhanh chóng bắt lấy nàng ta. Hai người khác thì ở lại, giải quyết hai tên đạo sĩ kia. Chắc chắn không có sai lầm nào đâu.”

“Vậy thì ta sẽ chờ tin tốt của các hạ.” Trần Vô Ưu ôm quyền đáp lại.

Thực lực của bốn tên chuyên nghiệp này ít nhất cũng là nhất phẩm, tên nào cũng đã từng giết người, dính máu cả rồi.

Đối phó với một tiểu nha đầu chẳng có tí có kinh nghiệm thực chiến nào, lại còn chưa thông qua được khảo hạch nhập phẩm cấp, rõ ràng là một việc cực kỳ dễ dàng.

Về phần hai tiểu đạo sĩ còn lại thì đều là người thường chưa từng tu luyện. Muốn làm ổn thỏa chuyện này, đúng là không có vấn đề gì to tát.